Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 19 : Tin đồn thật thật giả giả

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Edit: Ishtar



Tô Tấn khuỷu tay chống bàn, hai bàn tay đan vào nhau, cằm gác ở trên, biểu tình ai oán nói không nên lời.



"Tả Tả, cậu nỡ lòng nào lâu như vậy cũng không tới tìm tớ!"



Hàn Tả Tả hút sợi mỳ nóng hôi hổi, căn bản không thèm để ý tới cậu ta.



Tô Tấn phiền muộn thở dài: "Từ lần trước gặp mặt đến bây giờ đã qua lâu như vậy, cậu cũng không nhớ tớ sao?"



Hàn Tả Tả cắn hai phát đã ăn hết một quả trứng.



Tô Tấn không hài lòng, căm giận lên án nói: "Này này này, tớ đã tới tận nơi tìm cậu mà cậu còn lên mặt với tớ thế à!"



Hàn Tả Tả bưng tô mì lên húp, thỏa mãn thở dài, lau miệng nói: "Có chuyện gì?"



Tô Tấn tỏ ý không vui: "không có việc gì thì không thể tới tìm cậu hở?"



Hàn Tả Tả bất đắc dĩ nói: "Bạn học Tô Tấn, tôi không giống loại ‘nghệ thuật gia’ áo cơm không lo như cậu, tôi bây giờ cả người ám đầy mùi tiền! Tôi mỗi ngày vì bát cơm mà đầu tắp mặt tối, làm sao có thời gian cùng đàm luận lý tưởng triết học với cậu?"



Tô Tấn hừ lạnh, khinh thường nói: "Cậu đang lừa ai chứ! Lang ca sẽ bỏ đói cậu sao?"



Hàn Tả Tả vẻ mặt xem thường nhìn hắn: "Uổng công cậu tự xưng là thanh cao, thế nhưng có ý nghĩa ăn bám này! Tiểu thư sinh Tô Tấn nè, cậu như vậy là không được đâu nha, tư tưởng giác ngộ không đủ cao như thế sao có thể trở thành một nghệ thuật gia xuất sắc đây!"



Tô Tấn sắc mặt cứng đờ, ác liệt gật đầu nói: "không sai, là tớ có lòng tiểu nhân... Bất quá cũng không thể trách tớ, nếu không phải tớ rất tin tưởng Lang ca, không tin lời bịa đặt của Tô Vĩ, tớ cũng không cần đến nói những lời này."



Hàn Tả Tả nghe có chút không thích hợp, cau mày hỏi: "Bịa đặt chuyện gì?"



Tô Tấn ngạc nhiên, giả vờ giả vịt hô lớn: "Cậu không biết? Lang ca và Chu Lệ Thuỷ cùng đi tham gia tiệc từ thiện vào tối hôm kia, đã ra giá cao mua một chiếc vòng..."



Hàn Tả Tả rũ mắt xuống, vờ lấy giấy ăn lau lau mép bàn, không chút để ý nói: "Hửm, vậy sao, Chu Lệ Thuỷ là ai?"




Chu lão gia cầm đũa nói: "không cần chờ nó, nó về trễ thì cho ăn cơm nguội!"



Hàn Tả Tả liền không hề hỏi nhiều, cùng mọi người cùng nhau ăn cơm.



Sắc trời đã khuya, tất cả mọi người trở về phòng ngủ, Lang Hi vẫn chưa về.



Hàn Tả Tả thở dài, đột nhiên cảm thấy bản thân điên thật rồi, cứ ngây ngốc như vậy vội vã chạy về... Cho dù gặp được Lang Hi thì thế nào? Chẳng lẽ giống như oán phụ xông lên đi chất vấn sao!



Lang Hi trở về đã sắp mười một giờ, đem xe đậu trong gara, Chu gia quả nhiên đã tắt đèn đi nghỉ, dưới lầu chỉ để một ngọn đèn nhỏ.



Lang Hi đẩy cửa sắt, dọc theo hoa viên chậm rãi đi về hướng phòng mình.



Bên cạnh một tiếng "Chi nha" rất nhỏ vang lên.



Lang Hi nhanh chóng quay đầu, liền nhìn chiếu xích đu màu trằng dưới tàng cây, Hàn Tả Tả lười nhác ngồi ở phía trên, mũi chân chạm đất, đung đưa lúc ẩn lúc hiện.



Đôi mắt lãnh đạm đột nhiên nhu hòa đi rất nhiều, Lang Hi bước nhanh đi đến bên cạnh cô, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng che giấu không được sự vui sướng trong đó, thấp giọng hỏi: "Khi nào thì trở về?"



Hàn Tả Tả nhích người sang bên cạnh một chút, ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh.



"Đêm qua mới trở về... anh sao bây giờ mới về?"



Lang Hi không đáp, nhíu nhíu mày hỏi: "Như thế nào không nói cho tôi biết?"



Xích đu không lớn, hai người ngồi rất gần, nghiêng đầu nói chuyện thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.



Hàn Tả Tả không được tự nhiên co lại, cười nói: "Về quá trễ, sợ quấy rầy giấc ngủ của anh, em liền trực tiếp nghỉ ngơi, không nghĩ tới vừa nằm xuống là ngủ thẳng một giấc đến chiều hôm nay, dù sao cũng không còn bận việc nữa, nên trở về nhà..."



Lang Hi một tay nắm dây thừng, một tay khoác cả lên vai Tả Tả, đem cô kéo vào trong lòng mình, nặng nề hỏi: "Nhìn tôi?"