Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 25 :

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Thời tiết rất đẹp, hai bên lối đi bộ hoa hồng chớm nở, xuân ý dạt dào. Ánh mặt trời ôn hòa không quá gay gắt, ấm áp chiếu rọi lên trên người, làm cho người ta không tự giác híp mắt, có một loại lười biếng cảm giác.



Thời tiết tốt như vậy, Hàn Tả Tả lại không có tâm trí đi thưởng thức.



Khung xương toàn thân như vừa bị mở ra rồi nối lại, hoàn toàn không phải cơ thể cô nữa, làm gì cũng không thoải mái, đi đường cũng vô cùng khó chịu, bắp đùi ẩn ẩn phát đau, đặc biệt là thắt lưng... Giống như cả ngày phải bưng một vật nặng, đau xót đến độ không dám khom lưng chút xíu nào.



Hàn Tả Tả không để ý nghe Tang Đồng líu ríu nhiều chuyện, nhịn không được có chút thất thần, luôn hồi tưởng lại một màn kiều diễm tối hôm qua.



Cứ như vậy lên giường rồi?



Như thế nào liền mơ mơ màng màng bị chú tư ăn hết vào bụng nha!



Hàn Tả Tả không sao diễn tả cảm giác trong lòng lúc này, tuy rằng cô không hối hận, lại vẫn có chút buồn buồn vô cớ.



Hai người rốt cục đã đi tới bước này, chân chính có được lẫn nhau... Nghĩ đến tối hôm qua Lang Hi khó kìm lòng nổi, nghĩ đến hắn đối chính mình trầm mê cùng không thể chống cự, trong lòng liền ẩn ẩn cảm thấy ngọt ngào.



Chú tư cũng không phải lạnh lùng xa cách như vậy, cũng giống như một người đàn ông bình thường rơi vào lưới tình, anh cũng sẽ bởi vì cô mà ý loạn tình mê, cũng có một mặt nhiệt tình như lửa.



Hàn Tả Tả chưa bao giờ là người buồn lo vô cớ, cũng không vì những chuyện nhỏ nhặt mà đa sầu đa cảm.



Nhưng là, hạnh phúc tới quá nhanh, cô khống chế không được bắt đầu miên man suy nghĩ, hơi chút sợ hãi khinh địch cứ như vậy đã giao ra bản thân, sẽ khiến Lang Hi xem nhẹ cô, cảm thấy cô không tự ái, sau đó đối với cô dần dần mất đi hứng thú...



không phải đều nói, không chiếm được mới là tốt nhất sao?



Hàn Tả Tả lắc lắc đầu, tự giễu thở dài.



"Làm sao vậy?"



Hàn Tả Tả hoàn hồn, chống lại ánh mắt quan tâm của Tang đồng, làm như không có việc gì cười nói: "không có chuyện gì! Vừa mới nghĩ đến... Còn chưa nói với mẹ tớ đã thuê phòng ở ngoài, không biết phải nói như thế nào để bà an tâm nữa."



Tang Đồng khoát tay áo an ủi nói: "Dì Uyển là quan tâm cậu a! Tính cách của cậu hơi khó gần còn bướng bỉnh như vậy, dì ấy đã gả đi, đương nhiên sẽ lo lắng cậu không cảm thấy thoải mái, cho nên mới lo lắng cho cậu như vậy... Cậu chỉ cần giải thích với dì rõ ràng, dì ấy cũng không phải không ‘thấu tình đạt lý’, hơn nữa, cậu tài giỏi như vậy, dì ấy chắc chắn an tâm!"



Hàn Tả Tả cười gật đầu: "Cũng đúng, mẹ tớ đã gả cho người ta, cuộc sống thư thái, nên bắt đầu có quan tâm thái quá!"



Tang Đồng trợn trắng mắt liếc cô một cái: "Cậu thích quá rồi còn gì!"



đi đến đường lớn, Tang Đồng lôi kéo cô hỏi: "Cậu muốn ăn đi trước hay đi siêu thị trước?"



Hàn Tả Tả bụng đã sớm đói kêu âm ỉ, lập tức nói: "Ăn trước đi!"



Tang Đồng không ý kiến, hai người liền đi tới khu đường ăn uống.




Sau đó Khâu Lâm lập tức mẫn cảm phát hiện Lang Hi khóe miệng run rẩy, không khỏi trong lòng tò mò, bản tính nhiều chuyện bộc phát vươn dài cần cổ.



Lang Hi thản nhiên quét hắn liếc mắt một cái, cúi đầu nhìn chằm chằm hàng chữ trên màn hình.



"Nghe nói, lần đầu tiên của đàn ông không phải cho tay trái, cũng là tay phải, chú tư, anh cho tay nào?"



Lang Hi hơi hơi suy tư, tin nhắn trả lời, sau đó ngẩng đầu lên.



Trần quản lý sắc mặt trắng bệch, biết công tác của mình khó bảo đảm rồi.



Lang Hi đứng lên, lạnh lùng nói: "Quy định cũ."



Sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng họp.



Khâu Lâm làm trợ lý của hắn, đương nhiên bổ sung nói: "Trần quản lý, ông không có tiền thưởng quý này, chi nhánh của ông làm tổn thất tiền, thì dùng tiền lương của mình mà đắp vào!"



Trần quản lý nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng bảo vệ bát cơm...



Khâu Lâm vội vàng thu thập này nọ, nói câu "Tan họp" liền bay nhanh chạy vào văn phòng của Lang Hi.



"Lão đại... Vừa rồi có phải là chị dâu nhắn tin ‘yêu thương thăm hỏi’?"



Lang Hi lật văn kiện, đầu cũng không nâng lên, căn bản xem hắn như không tồn tại.



Khâu Lâm con ngươi đảo quang, gian cười nói: "Nghe nói Tang Đồng được đề cử giải Kim Bách Linh lần này..."



Lang Hi dừng lại động tác, Khâu Lâm lập tức nảy ra ý xấu nhếch mày: "Có cần tớ giúp một tay không, cho cậu làm khách quý trao giải cho cô ấy? Cậu ngẫm lại xem, lão đại cậu anh tuấn tiêu sái từ trên trời giáng xuống, tay cầm chiếc cúp hoàng kim lấp lánh, quỳ một gối xuống dâng cho chị dâu... Chị dâu khẳng định lập tức đối với cậu khăng khăng một mực!"



Lang Hi hờ hững nhìn hắn, thản nhiên mở miệng nói: "Nếu rãnh rỗi như vậy, hoá đơn nhận hàng đêm mai giao cho cậu!"



Khâu Lâm lập tức biến sắc, vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ: "Lão đại, Lang ca, xin thương xót, tối mai tớ phải chiêu đãi bọn Tây kia rồi..."



Lang Hi ánh mắt lạnh lùng, Khâu Lâm lập tức gật đầu như giã tỏi: "Được được được, tớ đi! A đúng rồi, tớ còn có việc nên ra ngoài trước đây, chúc ngài và chị dâu ân ân ái ái, ‘thủy nhũ’ giao hào..."



Văn phòng khôi phục im lặng, Lang Hi một tay nhay thái dương, một tay mở ra ngăn kéo, lấy ra một cái hộp nhỏ dẹp hình chữ nhật, có chút suy tư nhìn nhìn, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi quần.



Hàn Tả Tả nhất thời xúc động gửi tin nhắn đến true chọc chú tư, vừa hưng phấn lại không yên, đợi không bao lâu thì nhận được tin trả lời, nội dung thực phù hợp với phong cách nhất quán của chú tư, lời ít mà ý nhiều, lại bao hàm vô tận thâm ý.



"Tả!"