Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 46 :

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Hàn Tả Tả vội vã chạy trở về, khi mở cửa ra lại phát hiện phòng trong một mảnh tối đen như mực, sờ soạng bật công tắc đèn lên, cô nhẹ giọng kêu: "Chú tư?"



Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày, đã trễ thế này không phải anh đã đi ngủ rồi chứ?



Thay đổi giày vào nhà, phát hiện trong phòng ngủ không có người, giường nệm đều ngay ngắn chỉnh tề không có dầu vết người nằm qua.



" Chú tư, Chú tư?"



Hàn Tả Tả có điểm hoảng hốt, đem tất cả các phòng trong trong ngoài ngoài tìm hết một vòng, rốt cuộc xác định Lang Hi không có ở nhà.



Cả một căn phòng rộng lớn đột nhiên làm cho người ta cảm giác vô cùng trống rỗng.



Hàn Tả Tả kinh ngạc ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong lòng bất an kinh hoảng từ từ dâng lên.



Từ lúc bắt đầu, chính là Lang Hi ‘bất động thanh sắc’ tiếp cận cô, từng bước ép sát dung nhập vào cuộc sống của cô, cường thế xâm chiếm nhưng cũng không hề lay động thủ hộ bên cạnh cô, cho nên cô mới có thể liên tục chùn bước, đầu hàng trước sự theo đuổi của hắn, thực sâu xâm nhập, dây dưa không dứt từng bước chiếm lĩnh lãnh địa của cô, bá đạo giam cầm toàn bộ trái tim cô.



Cường thế bá đạo không cho phép khánh cự như thế, làm cho Hàn Tả Tả trong đoạn tình cảm này, theo thói quen bị động, quen được Lang Hi vô điều kiện bao dung cùng sủng nịch, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày... cô bỗng nhiên quay đầu cố sức tìm kiếm, rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh cao lớn luôn làm cho cô an tâm.



Nếu quả có một ngày Lang Hi rời khỏi cuộc sống của cô thì sao đây?



Hàn Tả Tả thậm chí không dám đi tưởng tượng...



Co chân lại rút người ngồi trên sô pha, hai tay gắt gao ôm đầu gối, Hàn Tả Tả chỉ cần nghĩ tới cuộc sống không có anh, hô hấp của cô tựa như từng chút một bị rút đi vậy.



Nhiều năm trải qua cuộc sống khó khăn chỉ có một mình, chưa bao giờ ỷ lại vào người khác như thế, mà nay bất tri bất giác cô đã đem toàn bộ gánh nặng thể xác và tinh thần đều đặt vào trong đó, mới phát hiện ra chính mình đã sớm mất dũng khí một mình đương đầu với tất cả.



Đời người ngắn ngủi, lẻ loi một mình, lại nhấp nhô vô định cuối cùng cũng có thể tới bờ đối diện.



Đời người dài đằng đẵng, trên con đường đời vô tận cảm giác thật cô độc lẻ loi, đã trải qua khoảng thời gian cùng nắm tay nhau bước đi trên con đường dài, làm sao có thể chịu được cô đơn khôn cùng lúc này đây.




Lang Hi hô hấp cứng lại, đột nhiên bắt lấy đầu vai của cô, dùng lực bấu chặt, hung hăng cắn vào bên gáy cô.



Thình lình xuất hiện đau đớn bén nhọn cũng không làm cho Hàn Tả Tả nhíu mày, ngược lại khẽ cười, ngữ khí còn thật sự ôn nhu: "Lang Hi, em thích anh, anh biết không?"



Lang Hi chậm rãi liếm hôn dấu răng sâu mà hắn để lại, môi lưỡi chậm rãi dao động hướng lên trên, lướt qua khóe miệng, thân mật dán sát vào đôi môi của cô.



Hàn Tả Tả hai mắt trong trẻo, cố chấp mở to mắt nhìn hắn.



Lang Hi hơi hơi lui về phía sau, thật sâu tiến nhập vào đáy mắt của cô, rốt cục mở miệng: "anh biết."



Hàn Tả Tả vươn tay đặt trên ngực hắn, còn thật sự nói: "đã biết, thì phải ghi tạc trong lòng! anh không muốn em gọi anh là chú tư, vậy về sau em sẽ gọi tên của anh! Em thích anh, cũng chỉ thích một mình anh thôi... Em không biết các cô gái khác sẽ như thế nào, nhưng em làm không được lúc nào cũng thời thời khắc khắc kề cận bên anh, em có việc bản thân mình muốn làm, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không rời bỏ anh mà đi!"



Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn, Lang Hi lại khống chế không được nhịp tim chính mình, nó đang kịch liệt đập mạnh, cảm giác mọi thứ trước mắt đều trở nên sáng rỡ rốt cục làm cho hắn buông ra cố kỵ, lo âu bất an không thể hoàn toàn nắm trong tay, cũng bị ném sang một bên.



Lang Hi bắt được ngón tay của cô, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Em còn trẻ, không có định tính, tương lai sẽ gặp được rất nhiều người tốt hơn... Còn anh, anh cũng không nghĩ ngoài em ra anh còn có lựa chọn nào khác."



Lời này bá đạo vô cùng, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt làm cho Hàn Tả Tả không khỏi kinh ngạc.



Lang Hi khuôn mặt lạnh lùng rồi đột nhiên quyết tuyệt hẳn lên, hai mắt tối tăm bốc cháy lên hừng hực hỏa diễm, mang theo cường thế cắn nuốt hết thảy, bình tĩnh gằn từng tiếng nói: "anh thực ích kỷ, cũng không hiểu cái gì là thành toàn, anh chỉ biết là, anh đã chọn, đời này đều sẽ không buông tay!"



Kiên quyết bá đạo, cường thế bức người, Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.



Lang Hi chậm rãi gợi lên khóe miệng, tươi cười nhợt nhạt, nói không nên lời niềm sung sướng quá đỗi, cùng tột đỉnh kiên quyết.



"Em nếu đáp ứng thì tuyệt không ly khai, anh sẽ không cho em cơ hội đổi ý, cho dù là chính em, cũng không được!"



Tuyên ngôn bá đạo cường hãn như vậy rõ ràng không công bằng đến cực điểm, lại làm cho trái tim Hàn Tả Tả đột nhiên run lên, kiêu ngạo như cô, cư nhiên dưới uy lực như vậy, ẩn ẩn sinh ra ý niệm thần phục trong đầu, cam tâm tình nguyện bị hắn cứ như thế giam cầm bên người mãi mãi.