Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 45 :

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Edit: Ishtar ​



"Cái gì?" Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn hắn, nháy mắt nhớ tới đến biểu ngữ Tô Tấn hay thích dùng để thổ lộ: "anh làm sao biết được?"



Lang Hi không có trả lời, lạnh lùng quay sang, trầm giọng ép hỏi: "Em rốt cuộc xem anh... Là cái gì?"



Hàn Tả Tả vẻ mặt lo lắng giải thích: "không phải, chú tư..."



"Đừng gọi anh là chú tư!" Lang Hi nổi giận đấm mạnh vào tay lái, sợ tới mức Hàn Tả Tả nhất thời không dám lên tiếng, không tự giác co rúm lại một chỗ.



Lang Hi nhắm mắt, lúc mở ra đã khôi phục lại biểu tình lạnh lùng, thần sắc xa cách, không mang theo nửa phần cảm xúc, thản nhiên nói: "Đến rồi, xuống xe đi!"



Hàn Tả Tả còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến kia khuôn mặt tràn đầy lạnh lùng xa cách kia, ánh mắt như kết một tần băng thật dày, quanh thân phát ra hơi thở lạnh lẽo mãnh liệt làm cho người ta không khỏi lùi bước, cảm thấy lúc này thời gian và địa điểm thật sự không thích hợp để nói chuyện, nghĩ nghĩ cô liền nghiêm túc nói: "Buổi tối chờ em, chúng ta sẽ nghiêm túc nói chuyện!"



Thời gian gấp gáp, Hàn Tả Tả thật sự không rãnh bận tâm tâm tình Lang Hi, chỉ phải vội vàng nhắn nhủ vài câu đã xuống xe, chạy về phía hiện trường.



Nhân viên công tác đều đã vào vị trí được phân công của mình, Tang Đồng bởi vì phải trả lời cuộc họp báo nên vẫn chưa tới.



Hàn Tả Tả miễn cưỡng thu lại tâm tình, hít sâu một hơi lấy ra tư liệu, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra lịch trình buổi biểu diễn.



Từ hiệu ứng ánh sáng, đến hiệu ứng âm thanh và giàn giáo dựng cảnh, Hàn Tả Tả kiểm tra từng cái một, tự mình quan sát nhân viên công tác điều chỉnh thử thiết bị, liệt kê thử các khả năng ngoài ý muốn sẽ xuất hiện, cố gắng để đêm diễn kết thúc thật tốt đẹp.



Đến chiều, đã bắt đầu có một số fan hâm mộ tập trung ngoài cửa, giơ băng rôn tự chế, cầm dây đèn huỳnh quang, mặt trời ngày hè chói chang đã khuất bóng hồi lâu, chờ đợi là người đầu tiên bắt đầu một ngày mới vào hôm sau.



Mãi cho đến chạng vạng mới bắt đầu chính thức được vào cửa, trừ bỏ những vị trí được giữ lại, dưới sân khấu người ngồi chật nít, Tang Đồng lặng lẽ vén lên tầm màn liếc mắt nhìn ra bên ngoài, nhất thời bị đám đông nghìn nghịt người dọa cho kinh ngạc nhảy dựng.



"Nhiều người như vậy? Làm sao bây giờ, Tả Tả, tớ đột nhiên bắt đầu khẩn trương a!" Tang Đồng ôm ngực mặt co mày cáu.



Hàn Tả Tả cuộn lại tờ giấy nắm trong tay, nhắm ngay đầu của cô bổ xuống, lau mồ hôi cả giận nói: "Cậu có tiền đồ một chút cho tớ! Nếu lát nữa có sơ suất gì, cậu liền trực tiếp tự sát ở trên đài đạ tội cho tớ!"



Tang Đồng xoa xoa đầu, ủy khuất than thở: "Nào có ai làm người đại diện như cậu vậy, cũng không nói vài câu an ủi tớ..."



Hàn Tả Tả xuy cười một tiếng: "Dựa vào cá tính của cậu thì chỉ có mà ăn cả sọt thức ăn gia súc, muốn tớ cho cậu vài phần hòa nhã, cậu còn không giắt mông lên trời mà ngồi!"



Tang Đồng bĩu môi, lén lút nhìn bên ngoài, đột nhiên cao hứng nói: "A, Nguyên Nguyên nhà tớ đã tới rồi! Di, Tiểu Nghệ cũng đến đây, tớ còn sợ cô ấy đang ở nước ngoài không kịp trở về ấy chứ!"



Hàn Tả Tả trong lòng cười lạnh, làm sao có thể không về kịp được, cô đã cố tình sắp xếp, cần phải làm cho Lương Tiểu Nghệ thuận thuận lợi lợi về nước!
Vì tránh bị nghi ngờ, Hàn Tả Tả kiên quyết cự tuyệt ý tốt muốn đưa bọn cô về của Lạc Hưởng Ngôn, lôi kéo Tang Đồng tránh né đám phóng viên, từ cửa sau lặng lẽ trốn đi.



Trời về đêm mát mẻ chút, gió nhẹ từng trận thổi qua, tuy rằng mặt đất vẫn còn lưu lại hơi ấm của ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.



Hàn Tả Tả cùng Tang Đồng chậm rãi đi tới, nhịn không được hỏi cô ấy: "Cậu không trách Lương Nguyên?"



Tang Đồng lắc lắc đầu, lại gật gật đầu nói: "Làm sao có thể không trách, nhưng có thể thế nào đây? Tiểu Nghệ là em gái cùng anh ấy sống nương tựa lẫn nhau, tớ chẳng lẽ muốn cùng em gái anh ấy trở mặt sao!"



Hàn Tả Tả vốn tưởng rằng lần này Tang Đồng nên hoàn toàn hết hy vọng mới đúng, không nghĩ tới cô ấy còn có thể tha thứ, thập phần khó hiểu hỏi: "hắn ta lần lượt bỏ mặc cậu, hoài nghi cậu... Cậu cư nhiên còn có thể tha thứ cho hắn ta?"



Tang Đồng cười khổ: "Tả Tả, chờ đến khi cậu thích một ai đó cậu sẽ rõ ..."



Hàn Tả Tả trong lòng không cho là đúng, cô cũng không phải không có người trong lòng, chú tư mới sẽkhông cặn bã giống như Lương Nguyên!



Tang Đồng phiền muộn thở dài: "Tả Tả, cậu không hiểu... Tớ thích anh ấy, chỉ cần tớ còn có một chút để ý, liền không thể nào đi oán hận, nếu nghĩ muốn tiếp tục cùng anh ấy ở cùng một chỗ, như vậy trừ bỏ tha thứ, không còn biện pháp nào khác!"



Hàn Tả Tả đáy lòng hơi hơi chấn động, dường như có chút suy nghĩ trầm mặc.



Tang Đồng đắm chìm ở trong cảm xúc của mình, không có chú ý tới phản ứng cô, tiếp tục nói: "Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, hai người cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ có những lúc bất đồng, nhưng trên đời này vẫn có những cặp vợ chồng sống đến đầu bạc răng long đấy sao? Cậu thích anh ấy, như vậy thì có vấn đề đều là vấn đề, có vấn đề cũng có thể không thành vấn đề, tất cả tùy thuộc vào việc cậu lựa chọn như thế nào!"



Hàn Tả Tả dừng lại cước bộ: "Như vậy, lựa chọn của cậu chính là vô điều kiện nhường nhịn sao?"



Tang Đồng cười cười: "Làm sao có thể? Mỗi người đều có điểm mấu chốt không thể đụng vào, ai cũng làm không được vô điều kiện thoái nhượng, mặc dù đối phương là người mình yêu đi chăng nữa!"



Hàn Tả Tả nháy mắt hiểu ra được cái gì, lại còn là có chút không thể lý giải, trầm ngâm hỏi: "Vậy để thành toàn cho tình yêu, liền buông tha cho giấc mộng mình theo đuổi sao?"



Tang Đồng than thở: "Phật dạy, người muốn tinh thần khỏe mạnh, luôn cố gắng phấn đấu vì người mình yêu! Lúc đó hai người cũng không phải không thể điều hòa a, tớ tin tưởng Lương Nguyên để ý tớ, như vậy bọn tớ sẽ có thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề!"



Hàn Tả Tả thở phào nhẹ nhõm, thoải mái mà cười rộ lên: "Tớ hiểu rồi, Tang Đồng, đi làm việc cậu muốn làm đi... Mặc kệ vấp phải cái gì, đều có tớ ở đây!"



Tang Đồng đáy lòng sinh ra cảm động, không được tự nhiên xuy cười một tiếng: "Cậu hiểu được cái rắm a Hàn Đại Tả! Chờ ngươi tìm được bạn trai rồi nói sau!"



Hàn Tả Tả cười mắng: "Cút đi!"



Tiễn bước Tang Đồng, Hàn Tả Tả lập tức bắt xe về nhà, ngồi ở trên xe taxi một đường thúc giục, hận không thể nháy mắt chạy đến trước mặt Lang Hi, nói cho anh ấy, cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh!