Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 44 :
Ngày đăng: 17:59 19/04/20
Tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng hai người chia tách nhiều ngày còn chưa kịp ân ái đủ, Hàn Tả Tả liền không thể không bỏ Lang Hi qua một bên, toàn thân tập trung vào công việc.
Các giai đoạn chuẩn bị cho liveshowđã đến thời khắc cuối cùng, vốn tưởng rằng ít nhiều sẽ bị đợt gièm pha ‘qui tắc ngầm’ kia ảnh hưởng, không ngờ tới chiêu này có tác dụng ngược lại làm cho việc tuyên truyền đạt hiệu quả vô cùng tốt, vé vào cửa bán hết sạch không nói, thậm chí một vé dù có bạc triệu cũng khó mà mua được.
Hàn Tả Tả vô cùng vui mừng với kết quả này, đang tính toán làm sao để thuyết phục công ty tăng thêm đầu tư, thừa thắng xông lên, ở những thành phố khác tổ chức thêm mấy liveshow nữa, đẩy danh tiếng của Tang Đồng càng lên cao.
Hàn Tả Tả bận rộn, ngay cả cơm trưa đều không kịp ăn, uống rất nhiều nước chống đỡ, tới 4 giờ chiều cơn đói lại tới, nhất bụng tất cả đều là thủy, Hàn Tả Tả cảm thấy bên trong đang dân lên sóng trào mãnh liệt.
"Tiểu Hàn, Dempsey đã lấy về toàn bộ trang phục cho buổi biểu diễn hôm đó, cô có muốn xem qua trước không?"
Hàn Tả Tả cười gật đầu: "Tốt, cám ơn cô!"
Hàn Tả Tả tiếp nhận một phần tư liệuthật dày, bên trong tất cả đều là những tác phẩm thiết kế tinh xảo.
Tay lật liên tục, Hàn Tả Tả vẫn cảm thấy có chút không đúng, nhíu mày hỏi: "không còn gì nữa sao?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Hàn Tả Tả nghĩ nghĩ hỏi: "Dempsey đi rồi sao?"
"Vẫn chưa, đang ở dưới lầu uống cà phê!"
Hàn Tả Tả đem tư liệu khép lại, vội vàng chạy xuống dưới lầu: "Tôi đi tìm anh ta nói chuyện!"
Dempsey là nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, vài năm trước tự dựng mở công ty riêng, lấy việc thiết kế trang phục biểu diễn theo yêu cầu mang thành danh, trang phục bọn họ làm rakhông quá cầu cỡ hoa mỹ, nhưng đều phản ánh chân thật bối cảnh và thời đại cũng như tính cách nhân vật, chính là vì nguyên nhân đó, rất nhiều đoàn làm phim và biểu diễn đều muốn bọn họ đến thiết kế, ở trong giới giải trí cũng có chút danh tiếng.
Hàn Tả Tả tìm được Dempsey, khách khí đem bảng thiết kế đưa cho hắn, cười hỏi: “Bảng thiết kế của Hưu Phàm, quả nhiên làm cho người ta khen không dứt miệng, tất cả đều rất tốt, mới mẻ tao nhã, hơn nữa là căn cứ theo các tiết mục của Tang Đồng, kết hợp hài hòa với hiệu ứng sân khấu, vốn rất khó phối hợpđược... Nhưng là, tôi cảm thấy có thể thay đổi thêm một chút, sẽ làm cho người mặc càng thêm tỏa sáng!"
Dempsey khẽ xoa viền mắt, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, hồi lâu mới không mặn không nhạt "Ân?" một tiếng.
Hàn Tả Tả tươi cười không thay đổi: "không biết anh có xem qua tin tức trước đó hay không, chính là tin đồn thất thiệt nhắm vào Tang Đồng?"
Dempsey nhíu mày, ý bảo cô tiếp tục nói.
Hàn Tả Tả cũng không ngại hắn bày rabộ dáng ngạo mạn vô lễ không coi ai ra gì, thản nhiên nói: "nói vậy anh cũng biết được phương thứcgiải quyết Tang Đồng đi! Như vậy anh nhất định sẽ chú ý tới, sau đó danh tiếng của cô ấy đột nhiên chuyển biến, bộ dáng lãnh diễm cường thế tại hiện trường lúc ấy làm kinh sợ toàn bộ đám chó săn, làm cho tình thế hoàn toàn nghịch chuyển, hơn nữa dựa theo ý muốn của cô ấy, thậm chí đám chó săn gian xảo này, đều bị cô ấy nắm mũi dắt đi!"
Dempsey rốt cục ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô.
"cô muốn nói cái gì?"
Hàn Tả Tả mỉm cười: "Tôi cảm thấy, nếu Tang Đồng thay đổi phong cách, có thể sẽ có được hiệu quảkhông tưởng!"
Dempsey đặt tách cà phê xuống, hai bàn tay giao nhau chống cằm, trầm ngâm hỏi: "Ý của cô là?"
Hàn Tả Tả lắc lắc đầu: "Là lỗi của em,êmmthân là bạn gái, nhưng không có bận tâm đến tâm tình của anh, còn bởi vì đủ loại lý do đem anh ném sang một bên..."
"không!" Lang Hi thản nhiên nói, "không phải lỗi của em, nếu anh đủ cường đại, em sẽ không phải vất vảnhư vậy!"
Lang Hi tự nhiên sẽ không quên Hàn Tả Tả từng nói qua, nàng muốn từ giờ trở đi từng tí một tích góp tài sản, cố gắng dự trữ để một ngày nào đó đủ thực lực quang minh chính đại ở cùng hắn một chỗ.
Hàn Tả Tả ngẩn người, sắc mặt khó hiểu nói: “Em rất thích công việc này, nếu đã quyết định làm người đại diện, vậy phải làm người đại diệngiỏi nhất, có bao nhiêu vất vả cũng là em phải gánh vác … Đây là lựa chọn của em, không liên quan gì đến anh cả!"
Lang Hi sắc mặt lạnh lùng, bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn cô, hai mắt đen kịt sâu không thấy đáy, đã có loại áp lựcmưa gió sắp đến, như mặt biểnnặng nề trướcbão táp, tản ra nồng đậm nguy cơ.
Hàn Tả Tả đáy lòng run lên, nhỏ giọng mở miệng: "Chú tư?"
Lang Hi nhìn chằm chằm cô, gằn từng tiếng nói: "Em cho tới bây giờ vẫn không xem hai chúng ta là một thể, có đúng hay không?"
Hàn Tả Tả cổ họng căng thẳng, há miệng thở dốc lại nói không ra lời.
Đèn đỏ hết, phía sau vang lên tiếng kèn xe thúc giục bọn họ đi tiếp.
Lang Hi lẳng lặng nhìn cô, chỉ chờ được sự trầm mặc của cô, trong lòng đột nhiên tức giận, hung hăng giẫm chân ga, xe gầm lên chạy về phía trước.
Hàn Tả Tả khẩn trương nắm chặt dây an toàn, chặt chẽ cầm lấy tay vịn.
Nhận thấy được sự sợ hãi của cô, Lang Hi bình tĩnh lại thả chậm tốc độ.
Lặng im hồi lâu, Lang Hi mới cô đơn mở miệng.
"Em cho tới bây giờ vẫn không cho rằng anh có thể che chở cho em, có phải hay không?"
Hàn Tả Tả bối rối lắc đầu: "Chú tư, không phải như thế, chúng ta thân mật, nhưng em cũng muốn giữ lại không gian riêng của bản thân! Em nghĩ muốn sóng vai mà đứng, mà không phải mọi chuyện đều phụ thuộc vào người khác..."
"Người khác?" Lang Hi mắt lạnh sẵng giọng, "anh không phải người khác!"
Hàn Tả Tả vươn tay bắt lấy cánh tay của hắn, vội vàng giải thích: "Em không phải ý tứ này... Chú tư, em từ nhỏ đến lớn đều là như vậy trưởng thành, không có nửa phần dựa vào ai khác, duy nhất có thể dựa vào, chỉ có chính mình! Thói quen này của em, em cũng không cho rằng như vậy là không tốt, chỉ có bản thân mình mới sẽ không phản bội lại chính mình... Nhưng việc này cũng không thể phủ nhận tình cảm của em dành cho anh!"
Hàn Tả Tả trong lòng quýnh lên, nhất thời càng không biết nên giải thích như thế nào, trong đầu chợt lóe, đột nhiên nhớ tới câu thơ tình: "Em nếu yêu anh, tuyệt sẽ không giống hoa Lăng Tiêu quấn chặt níu kéo, mà để cho anh vươn cao bộc lộ tài năng... Em sẽ là một gốc cây bông gòn bên cạnh, như cây lớn vững chắc cùng anh đứng chung một chỗ..."
*Hoa lăng tiêu: loài hoa dây leo
"Đủ!"
Lang Hi đột nhiên đạp phanh, chậm rãi cười lên, trong mắt tràn đầy ngoan lệ: "Tốt lắm, ngay cả giải thích, đều giống như cách Tô Tấn thổ lộ với em!"