Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 48 :

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Edit: Ishtar​



"Em chỉ được nghỉ vài ngày!" Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường, tức giận nói, "đi hưởng tuần trăng mật gì chứ!"



Lang Hi nghĩ nghĩ, đề nghị nói: "Nếu không... Xin nghỉ đẻ?"



"anh sinh?"



Hàn Tả Tả cười nhạo, lấy chiếc đũa gõ keng keng lên cái chén, trừng mắt nhìn hắn bất mãn oán giận: "Lang Hi, anh có thể nghiêm túc một chút hay không?"



Lang Hi yên lặng nhìn chăm chú cô, hai mắt còn thật sự viết hai chữ nghiêm túc.



Hàn Tả Tả: "..."



Lang Hi thấy cô tức giận, đánh giá không sai biệt lắm, liền từ từ mở miệng hỏi: "Em muốn đi chỗ nào?"



"Em cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra, thật sự vẫn chưa có kế hoạch gì hết." Hàn Tả Tả cau mày suy tư, "Thời gian có vẻ ngắn, có thể đi đâu chơi được đây? Khẳng định không thể ở thành phố T, người quen biết nhiều như vậy, rất dễ dàng bị phát hiện..."



Lang Hi trầm ngâm một lát, quyết định thật nhanh nói: "Để anh sắp xếp."



Hàn Tả Tả tất nhiên rất vui vẻ đem mọi chuyện quăng cho hắn, nghe vậy liền vô cùng cao hứng tiếp tục ăn cơm.



Ngày hôm sau, Hàn Tả Tả tranh thủ tới công ty, bàn giao lại mọi việc trong tay, liền hào hứng phấn khởi bắt đầu nghỉ phép.



Về đến nhà liền tiến vào thư phòng, Hàn Tả Tả lên mạng tìm những địa điểm du lịch gần gần, còn cố ý dạo một vòng các diễn đàn, tìm một số bài viết về du học đọc nghiên cứu.



Tuy rằng Lang Hi nói hết thảy để hắn sắp xếp, nhưng cô cũng không muốn mọi chuyện đều để hắn đi làm.



Hơn bốn giờ chiều, Lang Hi đã về tới nhà.



Hàn Tả Tả nghe thấy động tĩnh, từ trong thư phòng ló đầu ra, kinh ngạc hỏi: "Sao hôm nay anh tan tầm sớm vậy?"



Lang Hi nới lỏng caravat, thản nhiên hỏi lại: "không phải em nói đi chơi ư?"



Hàn Tả Tả vui vẻ cười rộ lên: "Nhìn xem anh nôn nóng chưa kìa, thật giống như mấy kiếp rồi chưa được đi chơi xa ấy! Nhanh lại đây, em đang chọn vài chỗ thích hợp..."



Lang Hi không thèm để ý tới cô, trực tiếp vào phòng ngủ, từ trong ngăn tủ lấy ra túi xách va li, bắt đầu từng món một xếp ngăn ngay vào trong đó.



Hàn Tả Tả cũng đi tới tò mò hỏi: "Làm cái gì vậy? không phải anh đang sắp xếp hành lí đấy chứ!"



Lang Hi thản nhiên "Ân" một tiếng, bình tĩnh nói: "Buổi tối bảy giờ máy bay cất cánh, nếu thu dọn nhanh một chút thì có thể ăn được cơm chiều, cơm trên máy bay rất khó ăn."



Hàn Tả Tả không thể tin được nhìn hắn, thì thào nói: "Em còn tưởng rằng em thuộc phái hành động, không nghĩ tới anh so với em còn nhanh hơn, ngay cả vé máy bay cũng đặt xong rồi..."
Lang Hi kéo cô đứng lên: "Tốt lắm, anh dẫn em ra ngoài đi dạo."



Tại ngã tư của một đất nước xa lạ mà xinh đẹp, không có những tiếng ồn ào và bầu không khí khẩn trương bận rộn như trong thành thị, càng không cần lo lắng đang đi trên đường sẽ gặp được người quen, Hàn Tả Tả thả lòng bản thân, một đường vô cùng thân thiết kéo tay Lang Hi, vui vẻ thích thú vừa chỉ vào từng tòa kiến trúc ven đường vừa tò mò hỏi.



Lang Hi kiên nhẫn giải thích từng cái một cho cô, đây là nơi hắn sinh hoạt hơn hai mươi năm, mặc kệ là đặc điểm văn hóa, hay là bối cảnh lịch sử, đều vô cùng quen thuộc, tuy rằng chỉ bằng hai ba câu nói vô cùng ngắn gọn, Hàn Tả Tả vẫn hứng thú dạt dào lắng nghe.



Lúc đi ngang qua một ngôi trường, Lang Hi dừng lại giới thiệu: "Lúc trung học anh học ở trong này."



Hàn Tả Tả lập tức dừng lại cước bộ, đưa máy chụp ảnh trong tay cho hắn, chạy tới cửa pose tạo dáng, cười cao giọng nói: "Nhanh lên, chụp cho em một tấm!"



Ngôi trường này rất bình thường, không có gì nổi tiếng như những trường trung học công lập khác, cũng không có kiến trúc đặc biệt, Lang Hi thật sự không rõ cô vì sao lại hưng phấn như vậy, bất quá khi nghe cô nói vẫn cầm máy ảnh chụp cho cô vài kiểu.



Hàn Tả Tả chạy tới cầm lấy máy xem, vui rạo rực reo: "thật tốt, như vậy chẳng khác gì em đã đi qua những nơi anh từng sinh hoạt trước kia!"



Hàn Tả Tả cười cười, đột nhiên lôi kéo hắn hỏi: "Nơi này còn có chỗ nào đặc biệt với anh nữa không?"



Lang Hi ánh mắt bỗng dưng trở nên ôn nhu, ánh chiều tà hắt tia sáng vàng rực cuối ngày vào khuôn mặt hắn, ngay cả hàn mi ngày thường vẫn luôn sắc bén, dường như đều bị nhu hòa đi vài phần.



"Đứa ngốc!" Lang Hi nhẹ nhàng thở dài, "anh lớn tuổi hơn em, anh cảm thấy thực may mắn có thể sớm gặp được em, cùng em trải qua tất cả, giúp em giải quyết những khó khăn, canh giữ ở bên cạnh em không để cho người khác cướp em đi, sau đó chặt chẽ giữ lấy em, cùng nhau đi hết con đường... Như vậy, như vậy đủ rồi!"



Hàn Tả Tả chôn ở trong lòng hắn, lắc lắc đầu tùy hứng nói: "không đủ, em cũng muốn về sau mỗi lần anh nhớ lại, từng khoảng khắc trong quá khứ, đều không tự chủ được mà nhớ tới em!"



Lang Hi nhẹ nhàng cười, thanh âm phát ra từ lồng ngực thoáng đượm buồn, gắt gao ôm cô thở dài: "Chúng ta cùng một chỗ, đều cùng nhau nhớ lại mỗi một con đường chúng ta đã đi qua."



Cho nên, tương lai sao có thể lo không có chung một đoạn hồi ức được chứ?



Những năm tháng không có em trôi qua anh không thể nào nào quên, những ngày ở cùng với em mới là hồi ức tốt đẹp không gì sánh bằng, mới có thể khiến cho anh như một lần nữa tìm thấy được trân bảo mà gắt gao nâng niu quý trọng.



Lang Hi trong lòng giống như có thứ gì đó đang dâng lên, hắn hiểu được sự cố chấp của cô, lý giải được tính tình trẻ con tùy hứng của cô... Bởi vì ngay cả hắn, lắm lúc đều nhịn không được oán giận tận trời, nếu đã cho hắn gặp được cô, sao không an bài sớm hơn một chút, để cho hắn tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của cô, mỗi một đoạn đường trong cuộc sống, đều lưu lại hơi thở và dấu chân không rời của hắn.



Hàn Tả Tả ngẩng đầu, một đất nước xa lạ mà tràn ngập lãng mạn, ánh hoàng hôn thiêu đỏ nửa bầu trời, cũng đem những băn khoăn trong đầu cô đều cháy sạch không còn một mảnh, chỉ còn lại khuôn mặt anh tuấn trước mắt gần trong gang tấc.



Trong lòng tình cảm tràn đầy như sắp tràn ra, Hàn Tả Tả không hiểu sao cảm thấy vui mừng, bức thiết muốn làm cái gì đó để biểu đạt tình cảm của cô đối với hắn.



"Lang Hi, em muốn hôn anh..."



Lời thì thầm nho nhỏ giống như một cơn gió nhẹ thổi qua đáy lòng hắn, mang đến gợn sóng lăn tăn hạnh phúc, Lang Hi ôm lấy khuôn mặt cô, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt mềm mại nóng rực, cúi đầu ôn nhu lại cẩn thận in dấu nụ hôn của hắn, gắn bó dây dưa...



Ánh chiều tà tầng tầng nhuộm đỏ cả một vùng, tại một quốc gia xa lạ, Hàn Tả Tả đắm mình trong nụ hôn ôn nhu ngọt ngào, thành trì trong lòng ầm ầm khuynh đảo, bức tường cứng rắn lạnh lẽo biến thành một hồ nước trong veo hiền hòa, lăn tăn từng gợn sóng nhỏ.



Hàn Tả Tả cảm nhận tình ý nồng nàn kéo dài, chân thật nhận ra, cô đang ôm lấy một cánh tay mạnh mẽ, sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời này của cô, cả đời không rời xa.