Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 49 :

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Edit: Ishtar​



Những ngày sau đó, Lang Hi dựa theo yêu cầu của Hàn Tả Tả, dẫn cô đi đến tất cả những nơi đối với hắn ‘có vẻ đặc thù’, sau đó lại đi tham quan những thắng cảnh gần đó, cũng giới thiệu rất nhiều món ăn địa phương và những quán nổi tiếng trong vùng cho cô.



Ở một đất nước xa lạ lãng mạn, tất cả cử chỉ vô cùng thân thiết đều có vẻ thực tự nhiên, lại bị khôngkhí nơi đây tác động, Hàn Tả Tả vừa hưởng thụ những thứ xa hoa cùng niềm vui vẻ hạnh phúc, đồng thời lại khó bỏ được những băn khoăn ẩn sau những niềm vui đó.



Hàn Tả Tả trải qua những ngày bị vây trong trạng thái cao hứng tột độ, trong suốt hai mươi năm qua, nàng rất ít có được thời điểm hoàn toàn thả lỏng như vậy, có thể không hề băn khoăn đứng bên cạnh Lang Hi, dưới sự hướng dẫn của anh đi khám phá vùng đất mới.



Ngày cuối cùng ở nước M, hai người ngồi xe lửa trở lại nhà của Lang Hi, Hàn Tả Tả nhìn toàn bộ chiếm lợi phẩm trong phòng khách, ưu sầu mở miệng: "Nhiều đồ như vậy, làm sao mang hết về nước được đây?"



Lang Hi cởi áo ngoài, trấn an nói: "một lát nữa sẽ có người đến lấy, tất cả những thứ này đều được mang về hết."



Hàn Tả Tả nghe vậy liền an tâm.



Lang Hi vào nhà thay đổi quần áo, thản nhiên nói: "anh có việc đi ra ngoài một lát."



Lần này ra ngoài du lịch, Lang Hi cho bản thân hoàn toàn nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này mộtcú điện thoại về công việc cũng không có, toàn bộ hành trình đều ở bên cạnh Hàn Tả Tả, lúc này đột nhiên muốn đi ra ngoài, không khỏi làm cho cô sinh ra tò mò.



"đi chỗ nào?"



Động tác thay đổi giày của Lang Hi dừng lại một chút, bình tĩnh nói: "Nghĩa trang."



Hàn Tả Tả phản xạ có điều kiện quay lại nhìn ảnh chụp trên bàn, do dự mở miệng hỏi: "Có muốn emđi cùng với anh không?"



Lang Hi nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng tốt, dù sao cũng là mẹ chồng, vẫn nên gặp một lần."



Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường, không để ý tới ý tứ trêu đùa trong lời nói của hắn, nhảy dựng lên chạy về phòng, vội vàng thay một bộ quần áo trang trọng.



Lang Hi nhìn cô ăn mặc nghiêm túc, hơi hơi nhíu mày, một lời cũng chưa nói nắm tay cô ra ngoài.



trên đường đi qua một cửa hàng bán hoa, Hàn Tả Tả vội vàng kêu ngừng lại, chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi: "Mẹanh thích hoa gì? Em mua một bó cho bà!"



Lang Hi vừa nghe, lập tức nhả chân ga tiếp tục đi tới, thản nhiên nói: "không cần, bà không thích hoa."



Hàn Tả Tả không khỏi cảm thấy càng ngạc nhiên, có rất ít người không thích hoa, đặc biệt là phụ nữ, ai cũng đều có sở thích thích chưng diện, đối mặt với những đóa hoa xinh đẹp thơm ngát, cư nhiên lại có người không thích, này đây là lần đầu tiên cô nghe nói.
Ngày hôm sau phải lên máy bay sớm, Hàn Tả Tả nằm trong bóng đêm, tuy rằng thân thể có chút mệt nhọc, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một chút thẫn thờ.



Thời gian thật nhanh, cứ thế mà chưa kịp du ngoạn hết đã phải trở về, tuy rằng mấy ngày nay thực vui vẻ, lại vẫn cảm thấy vẫn chưa đủ, cứ rời đi như vậy, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. 



Hàn Tả Tả nghĩ, lần sau cùng Lang Hi đi du lịch mà không phải kiêng nể gì, sẽ không biết đợi đến khi nào đây.



Nghĩ nghĩ, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài ra tiếng.



Lang Hi đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"



Hàn Tả Tả ở trước ngực hắn tìm một tư thế thoải mái, lắc đầu, trù trừ hỏi: "Về sau có thời gian, chúng ta lại tới nơi này được không?"



Lang Hi tự nhiên đáp ứng: "Được."



Hàn Tả Tả mỉm cười: "Em có chút luyến tiếc, không phải luyến tiếc nơi này... Là luyến tiếc những ngày được thoải mái vui vẻ ở cùng với anh!"



Lang Hi vỗ vỗ phía sau lưng của cô: "Sau khi về nước rồi, em vẫn có thể tiếp tục dính lấy anh."



Hàn Tả Tả trầm mặc một lát, lắc lắc đầu: "không, cuộc sống như vậy tuy rằng vui vẻ, nhưng thời gian lâu tất nhiên sẽ không thú vị. Em không phải loại người có thể sống an nhàn hưởng thụ, trong khoảng thời gian ngắn thì còn được, nếu bắt em cứ sống tiếp như vậy, em khẳng định chịu khôngnổi!"



Trong quan niệm của Hàn Tả Tả, con người giống như máy móc vậy, không thể vĩnh viễn ngừng lạikhông vận chuyển, nếu không vận hành hết năng xuất, vậy chẳng khác nào bỏ không, khi đó nó sẽ rỉ sắt, sẽ bị ăn mòn thành đống sắt vụn vô dụng.



Cho nên, cô có thể cho phép chính mình ỷ lại Lang Hi, lại làm không được mọi chuyện đều dựa vàohắn, trở nên phụ thuộc hắn.



Lang Hi cũng không cưỡng cầu, thản nhiên nói: "Chỉ cần em thích, làm cái gì đều được!"



Hàn Tả Tả nhếch môi, không tiếng động cười rộ lên: "Kia... Về sau chúng ta có thời gian liền đichơi?"



"Ân!" Thanh âm Lang Hi ẩn hàm ý cười trong bóng đêm phá lệ động lòng cùngvô, "Lần sau, chính là tuần trăng mật!"



Hàn Tả Tả: "..."



Bởi vì những thứ cô điên cuồng càn quét mua sắm đã được chuyển về thành phố T trước, cho nên lúc rời đi Hàn Tả Tả rất nhẹ nhàng thoải mái như lúc đến. Máy bay ầm vang bay lên trời cao, Hàn Tả Tả nhìn tầng mây cuồn cuộn ngoài cửa sổ, đem những ngày du lịch ngọt ngào mà ngắn ngủn, thậtsâu khắc vào trong trí nhớ.