Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 55 :
Ngày đăng: 17:59 19/04/20
Hàn Tả Tả nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, không nghe thấy trong thư phòng, Lang Hi mang theo thanhâm trào phúng lạnh như băng nói: "Hiểu con không bằng cha, quả nhiên sinh không bằng nuôi, tôi kế thừa gen của ông, hai mươi năm chia lìa, rốt cuộc vẫn là cha con."
Chu Quảng Vinh sắc mặt đột nhiên biến đổi, thuận tay cầm quyển điển tịch chuyên ngành quân sựdày cộm lên, không lưu tình chút nào ném về phía anh.
Lang Hi quay đầu đi nhanh nhẹn tránh được, đối với thứ vừa mới xoẹt qua mang tai không thèm để ý, thản nhiên tiếp tục nói: "Hành động này xem như từ xấu hổ chuyển thành giận dữ sao? Mặc kệ ông tự cho là đúng thế nào, làm trò trước mặt tôi ra sao, tôi đều sẽ nể tình một chút quan hệ huyết thống nhạt nhẽo kia mà không so đo... Chỉ cần ông không đụng vào điểm mấu chốt của tôi."
Đôi mắt Lang Hi sáng như đuốc nhìn về phía ông, đôi mắt đen thâm trầm kia giống Chu Quảng Vinh như đúc, cũng bướng bỉnh quật cường như vậy, cũng không ai bì nổi như vậy, giống cả khí thế áp bách tràn ngập nguy hiểm kia nữa.
"Hàn Tả Tả, chính là điểm mấu chốt của tôi!"
Lang Hi nói xong, đứng lên xoay người rời đi, dừng lại trước cửa một chút, nghiêng đầu nói: "A, quênnói... Ông thật sự không cần buồn lo vô cớ, mẹ tôi so với ông thì quan trọng hơn một chút, nhưng chỉ là một chút như vậy thôi! Tôi sẽ không vì những khúc mắc rối rắm của các người mà khiến cho bản thân không thoải mái, càng không cần nói tới những thứ oán hận trả thù đó."
Đối với Lang Hi, yêu cùng hận, đều là cảm tình quá mức thân thiết, hiển nhiên là phải sâu đậm khắc cốt ghi tâm.
anh trời sanh tính đạm mạc, thời điểm trước khi gặp được Hàn Tả Tả rất ít có cái gì có thể khiến cho cảm xúc của anh dao động kịch liệt, luôn hành xử tùy ý, luôn làm như không thấy, thì làm sao có thể lãng phí bản thân vào thứ tình cảm không mấy sâu sắc vào những người không đáng kia chứ?
Cho nên, về những việc dây dưa nhàm chán này, căn bản không đáng anh bận tâm nghĩ tới.
Lang Hi nghĩ nghĩ, ngữ khí dịu đi nói: "Lần này cám ơn ông... Tạm biệt!"
Lang Hi mở cửa ra, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi, đối với cái nhìn chăm chú nặng nề phía sau của cha mình, đối với Chu gia này, không có chút lưu luyến không nỡ.
Mà vị Binh vương chinh chiến sa trường khi còn trẻ tuổi, vị tướng quân nhất dũng mãnh trẻ tuổi, giờ phút này như một ông lão tuổi xế chiều, suy sụp ngồi sau bàn làm việc, nhìn bóng dáng con trai mình, sắc mặt thương cảm.
Chạng vạng gió mát thổi nhẹ, phía chân trời một mảnh mờ nhạt, giờ tan tầm người xe tấp nập, cảnh tượng thành phố vội vàng huyên nháo càng làm cho Hàn Tả Tả cảm thấy lòng cô như tro tàn, chỉ còn lại một cái xác khô quắt biết đi, bước chân chậm chạp, không có chỗ nào cho cô nương náu.
Nhà lớn của Chu gia từng là biệt viện cá nhân của một vị quan lớn đời nhà Thanh, trong giai đoạn dân quốc nó bị cải tạo thành căn nhà lớn được sử dụng cho đến tận bây giờ, vẫn còn lưu giữ lại khoảng sân mang phong cách cổ xưa. Sau đó thành phố quy hoạch kiến thiết, lấy ngôi biệt viện tư nhân này làm trung tâm để xây dựng khu biệt thự độc nhất vô nhị của thành phố T.
Tiểu khu này tọa lạc trên ngọn núi ở ngoại ô thành phố, cách nội thành rất xa, Hàn Tả Tả cũng khôngbiết cô cứ như vậy đi hơn mười cây, rồi làm sao đi từ đường trên núi xuống tới quốc lộ, từ vùng ngoại ô hẻo lánh ít người, đi tới nội thành phồn hoa náo nhiệt.
Tóm lại, lúc Hàn Tả Tả phản ứng lại mới phát hiện ánh tà dương đã lặn về phía chân trời, chỉ còn lại cómột viền vàng ảm đạm, đèn hai bên đường cũng đã dần sáng lên.
Hàn Tả Tả lấy điện thoại đang rung không ngừng trong túi ra, nhìn màn hình hiện lên hai chữ "A Hi", mặt không chút thay đổi tháo pin.
Tại ngã tư phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, những tòa cao ốc thương mại dựng thẳng đứng với những màn hình LED cực lớn, xuất hiện trong số đó là một cái đồng hồ thật lớn, điểm giờ tại Bắc kinh, đã đến bảy giờ rồi.
Thanh âm huyên nháo thoáng chốc như thủy triều rút lui, xung quang yên tĩnh giống như chỉ còn lạimột mình Hàn Tả Tả, tiếng chuông trầm thấp chậm rãi vang lên trong bốn bề vắng lặng, "Đông"một tiếng, như chiếc chùy sắc nện thật mạnh vào lòng người, khiến cho đáy lòng xung động đau nhói, lại giống như lá bùa hóa phép cho mọi vật dừng lại, từ từ quanh quẩn tiêu tán xung quanh con người.
Ngữ khí bình thản kia, giống như mỗi một sáng sớm cô đã từng trải qua, Lang Hi ôn nhu đánh thức cô, ở bên tai cô nói liên miên thì thầm "Điểm tâm đã chuẩn bị xong, thời gian không còn sớm, nếu khôngrời giường em phải ăn sáng trên đường đó."
Hàn Tả Tả thu hồi suy nghĩ hoảng hốt, trên khuôn mặt tái nhợt cố nặn ra mọt nụ cười ảm đạm, giọngnói khàn khàn lộ ra vô tận tuyệt vọng: "Thực xin lỗi, em sẽ không đi theo anh..."
Lang Hi dường như không nghe thấy, tiếp tục thản nhiên nói: "Nếu trên đường thuận lợi, không kẹt xe, còn có thể sân bay ăn một chút..."
Hàn Tả Tả lắc đầu, thanh âm run run nức nở nói: "anh đi đi, em sẽ không đi theo anh..."
Lang Hi đối với lời cự tuyệt của cô làm như không nghe thấy, thả nhẹ nữ điệu nói: "anh tìm em cả mộtđêm, thật sự hơi đói..."
Hàn Tả Tả rốt cuộc chịu không nổi, sụp đổ thất thanh kêu to: "Em nói, em sẽ không đi theo anh!"
"không có khả năng!" Lang Hi rống giận, "Em đã đáp ứng anh, tuyệt đối sẽ không lý khai!"
Hàn Tả Tả nuốt xuống sự chua sót đang dâng lên trong lòng, tươi cười thống khổ: "Đúng vậy, em đãđồng ý với anh sẽ không rời đi, nhưng là em hối hận... Sao em có thể vứt bỏ mẹ em, vứt bỏ bạn bè của em, cuộc sống của em..."
Lang Hi không thể tin nhìn cô, đôi mắt đau xót: "Vậy em có thể... Vứt bỏ anh sao?"
Hàn Tả Tả si mê nhìn anh, cố gắng khắc sâu hình dáng lúc này của anh tận đáy lòng, chịu đựng nỗi đau như sắp chết khổ sở nhẹ giọng hỏi: "anh thích em sao? anh... Có yêu em sao?"
Lang Hi khựng lại, hai mắt lấp đầy như không thể tin tưởng nổi.
Vấn đề này không phải rõ ràng sao? Nếu không phải thích, nếu không phải yêu, anh sao có thể dốc hết sức lực như vậy?
một người lãnh mạc lạnh lùng như vậy, nếu không phải yêu đến mức sâu sắc, lại bất chấp tất cả mọi chuyện, chỉ cần liên quan đến cô, tất cả đều quan trọng đối với anh!
Biểu tình như vậy của Lang Hi lại như một thanh kiếm sắc bén, đâm thật mạnh vào lòng Hàn Tả Tả làm tin cô tan vỡ, điên cuồng.
Nguyên lai... Ngay cả thích, đối với anh mà nói đều là chuyện không tưởng như thế sao?
Lang Hi từng thẳng thắn nói một câu với cô: anh không hiểu cảm tình, không hiểu yêu.
Hàn Tả Tả trơ mắt nhìn một tia hy vọng cuối cùng trong lòng mình tan biến, sinh ra cảm giác vô lực cùng cực, miễn cưỡng cười cười: "anh đi đi, cứ xem em là một kẻ hèn yếu lật lọng! Em hối hận, em có nhiều người thân bạn bè ở đây như vậy, sự nghiệp và việc học của em cũng đang tốt đẹp, không thể nào vì một thứ tình cảm mờ mịt hư vô mà buông tha cho hết thảy! Huống chi em còn trẻ như vậy, tâm lý chưa thành thục, nhất thời bị thứ tình yêu hư vô mờ mịt kia là cho u mê, lúc trước mới có thể khôngsuy nghĩ kỹ đã đồng ý..."
"Hư vô mờ mịt?" Lang Hi lạnh lùng cười rộ lên, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi nói, "U mê?"