Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 56 :
Ngày đăng: 17:59 19/04/20
Edit: Ishtar
Hàn Tả Tả trầm mặc không nói, thái độ dường như cam chịu này làm cho Lang Hi giận không thể át: "Được, được, được! Mặc kệ sai lầm như thế nào, dù cho tất cả những chuyện trước đó đều là sai, anh vẫn muốn ‘đâm lao thì phải theo lao’!"
Đánh đổi toàn bộ kiêu ngạo vẫn không thay đổi được thái độ kiêm định của anh, cuối cùng là ai giãy dụa được đến giẫm lên cả tôn nghiêm đấy.
Trong lòng Hàn Tả Tả tràn ngập bi thương, vì sao Lang Hi vẫn luôn mãnh liệt không phân rõ phải trái xâm lược như vậy, trước kia tại sao cô lại cảm thấy điều đó là đương nhiên đây?
Bất quá bởi vì là thích, mới có thể không hề có nguyên tắc mà lui bước, mới có thể xem nhẹ tất cả vấn đề... Ủy khuất chung quy không thể cầu toàn, nói dối cuối cùng cũng có ngày bị phát hiện.
Hàn Tả Tả nâng mắt lên yên lặng nhìn anh: "anh dựa vào cái gì mà cho rằng, em sẽ để anh quyết định tương lai của mình? anh lại dựa vào cái gì mà giữ lấy toàn bộ quyền chủ động trong tình cảm giữa chúng ta? anh có từng tôn trọng ý nguyện của em hay không, có từng để tâm tới suy nghĩ của em hay không?"
Lang Hi nắm lấy bả vai của cô, sức lực mạnh đến cơ hồ muốn đem xương cốt của cô bóp nát, hung tợn tới gần cô nói: "Em không nên làm kiêu vào lúc này! anh đã từng nói với em, anh là một người ích kỷ như thế nào, em cũng biết rõ con người anh ra sao, nhưng em đã đồng ý tất cả rồi! hiện tại em nói đổi ý liền đổi ý... Hàn Tả Tả, em lại là dựa vào cái gì muốn anh rộng rãi buông tay em ra?"
Hàn Tả Tả chịu đựng sự đau đớn trên vai, thản nhiên nói: "Khi đó em nghĩ rằng anh sẽ thay đổi... hiện tại đúng như những gì em nói, đánh chết cái nết không chừa, ta ngay từ đầu không nên hy vọng xa vời..."
cô ngay từ đầu không nên theo đuổi khiến bản thân trầm luân, sớm biết rằng trên đời này duy nhất có thể dựa chỉ có chính mình, sớm biết rằng không có bất luận kẻ nào có thể nắm tay đi hết cuộc đời với mình... Nhưng cô vẫn hy vọng xa vời. Lang Hi, anh cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt cô, giống như một vị chiến thần đạp trên đám mây ngũ sắc từ trên trời giáng xuống, hào quang vạn trượng, không thể phá vỡ, mà cô bất quá chỉ là Tử Hà tiên tử khát vọng có một anh hùng thủ hộ, thì làm sao có thể khống chế được tâm của chính mình!
anh không biết, năm ấy trời đổ tuyết lớn, anh một thân âu phục màu đen lẳng lặng đứng trong thiên địa mờ mịt, một thân cô độc dưới tuyết trời lạnh lẽo, xây nên Vạn Lý Trường Thành trong lòng cô, trong nháy mắt mảng trời u ám như tan biến mất.
Cho nên, là anh vươn tay với cô, cô biết rõ phía trước là bóng đêm khôn cùng, nhưng vẫn bất chấp tất cả chùn bước nhảy xuống.
Đơn giản là cô sớm đã trầm luân, biết rõ anh đứng đó cả một ngày trời lạnh rét, không đành lòng để một mình anh chịu đựng nỗi cô tịch khôn cùng.
Hàn Tả Tả sắc mặt bình tĩnh, lại làm cho Lang Hi không tự giác thả lỏng lực đạo, đôi mắt đá mèo kia vẫn giống như xưa trông thật quyến rũ, thời điểm ngước lên nhìn anh, cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lẽo xa cách...
Lang Hi nhắm mắt lại, không nhìn thấy được trong nháy mắt đôi mắt kia dâng lên nỗi đau lòng khôn tả.
Gió lạnh sớm mai thổi lướt qua, mang theo sự lạnh lẽo cô quạnh đặc trưng của tiết thu, thổi lạnh tâm hai người.
Luật sư Lưu mỉm cười: "Hàn tiểu thư nghĩ nhiều rồi, nếu đã sang tên căn phòng, đương nhiên là do cô làm chủ! Bất quá tôi chỉ lo lắng cô sẽ phải trả phí ủy thác mà thôi."
Hàn Tả Tả hừ lạnh một tiếng, lấy văn kiện qua, roẹt roẹt ký tên cô vào.
Lưu luật sư thu lại văn kiện, trước khi rời đi làm như lơ đãng mở miệng nói: "Đúng rồi, mật mã của căn phòng vẫn không thay đổi... Phiền Hàn tiểu thư mau chóng thu dọn lại những đồ cần thiết, còn lại, tôi sẽ rao bán cùng với căn phòng!"
Hàn Tả Tả lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, thẳng đến khi hắn rời đi, mới nghiến răng nghiến lợi mắng thầm một tiếng.
Lời nói của Lưu luật sư trước khi đi mặc kệ có cố ý hay không, nhưng vẫn đọng lại trong lòng cô, nhịn lại nhẫn, Hàn Tả Tả vẫn là nhịn không được, ma xui quỷ quay trở lại căn phòng đó.
Tấm vải phủ màu trắng nhìn thật chói mắt, Hàn Tả Tả lấy tay xốc lên rồi thả xuống đất, mãi đến khi tất cả đồ dùng đều trở về vẻ vốn có của nó, Hàn Tả Tả lúc này mới thở hổn hển ngã ngồi ở trên sô pha.
Căn phòng là một mình cô thu dọn, tất cả đồ dùng cá nhân đều đã được cô mang đi, một chút dấu vết cũng không có lưu lại.
Hàn Tả Tả đột nhiên liền cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, cuộn mình ở trên sô pha, trong lòng từng trận đau đớn bén nhọn, nỗi thống khổ tra tấn cô, mà đáng sợ nhất, là cô mơ hồ dự cảm được... Có lẽ, tương lai không có Lang Hi trong cuộc sống, cô chắc chắn sẽ mãi thống khổ khôn nguôi như vậy!
Hàn Tả Tả rốt cuộc nhịn không được, gắt gao ôm chiếc gối gào khóc. (gối đệm lưng)
Áp lực tình cảm không còn bị bó buộc hoàn toàn phát tiết ra, Hàn Tả Tả thế này mới cảm nhận được chân thật sự thống khổ khi mất đi. Người quan trọng nhất trong sinh mệnh mình cứ như vậy biến mất không thấy, từ nay về sau, cho dù muốn tìm kiếm tin tức về anh, chẳng qua cô không có can đảm gõ ra hai chữ kia...
Tuổi trẻ tươi đẹp nhất của cô dành cho một mối tình say đắm, hao hết tất cả dũng khí cả đời này của Hàn Tả Tả, bình tĩnh kiềm chế như cô, chỉ sợ sẽ không thể lại điên cuồng liều lĩnh như đã từng, ắt hẳn cũng sẽ không gặp được một người đàn ông có thể khiến cô toàn tâm toàn ý ỷ lại và yêu cuồng say như thế nữa...
Lang Hi thật sự đã bỏ đi, mang đi cả đoạn thời gian ngọt ngào giống như chưa từng tồn tại kia, mang theo cả linh hồn cô phiêu lãng vượt qua đại dương muôn trùng cách trở, lưu lại cho Hàn Tả Tả, trừ bỏ đau triệt nội tâm, là vô vàn tưởng niệm, chỉ còn lại những mảnh ngọc vỡ của chiếc vòng ngọc, một sợi dây chuyền bằng da, tấm chi phiếu đã quá hạn từ lúc nào...
Cuối cùng cũng không thể có một tình yêu trọn vẹn, cũng không thể khóa chặt phần tình cảm này dưới tận đáy lòng, để nó trong khoảng thời gian ngắn nhất, không thể hiện ra dày vò cô thêm nữa.
Điên cuồng khóc lớn hồi lâu, Hàn Tả Tả lẻ loi một mình ngồi trong căn phòng vắng vẻ, cố gắng cách mấy cũng không cảm nhận được sự ấm áp trước kia nữa rồi.