Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 65 :
Ngày đăng: 17:59 19/04/20
Trong phòng không khí chợt thấp tới cực điểm, quanh thân Lang Hi đầy khí lạnh quả thực có thể đông chết người, mặt bình tĩnh đứng dậy rời đi.
Hàn Tả Tả hơi trù trừ rồi cũng đứng lên đi theo.
Mới vừa đi đến cửa hội sở, khóe mắt Lang Hi chợt lóe, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không dấu vết bước chậm lại.
Hàn Tả Tả đi lên đến cùng anh sóng vai, nghiêng đầu hỏi anh: "Làm sao vậy?"
Lang Hi thản nhiên hỏi: "Ăn cơm chiều chưa?"
Hàn Tả Tả gật gật đầu, trong lòng ấm áp, không khỏi thân thiết hỏi anh: "Ăn rồi, anh thì sao?"
Lang Hi không trả lời, đột nhiên vươn tay vén sợi tóc rơi trên mặt cô, sau đó thuận tay cẩn thận vén về phía sau tai cô, nói: "Nếu ăn rồi, thì đi nhanh chút đi!"
Hàn Tả Tả bực mình, thầm mắng bản thân tự mình đa tình, nghiêm mặt song song đi cùng nhau, ai muốn đi với anh chứ, lúc này còn chê cô đi chậm!
Lang Hi chẳng nói chẳng rằng kéo cô ôm vào trong lòng, chủ động giúp cô mở cửa xe, sau đó chờ cô ngồi vào, lại cúi người cài dây an toàn cho cô.
Lang Hi đột nhiên phong độ làm cho Hàn Tả Tả cảm thấy khó hiểu, không rõ người này mới vừa rồi còn ra vẻ tức giận, lúc này như thế nào đã băng tuyết tan rã rồi.
Lang Hi cũng không giải thích, một đường yên lặng lái xe, lúc này giao thông vô cùng thông thuận, vậy mà anh lại lái lâu gấp đôi thời gian mới đến nơi, sau đó tiếp tục ga lăng giúp cô cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xe... Hôn rồi ôm cô lên lầu.
Hàn Tả Tả bị hành động này của anh làm cho buồn nôn một thân nổi da gà, được yêu thương mà kinh sợ trừng mắt anh: "anh không sao chứ?"
Lang Hi ôn nhu cúi đầu, ở bên tai cô ôn nhu "uhm" một tiếng.
Hàn Tả Tả lập tức kinh ngạc ngậm lại miệng, thái độ này, thật sự quỷ dị!
Vừa về tới nhà, cánh tay Lang Hi đột nhiên siết chặt, một cái xoay người đã đem Hàn Tả Tả đặt ở phía sau cửa, ngay cả đèn đều không kịp mở liền hôn xuống.
Hàn Tả Tả bị đụng trúng khiến phía sau lưng nhói lên, tiếng kêu bị ngăn lại, đầu lưỡi xâm nhập hữu lực mà linh hoạt, không giống lưu luyến trong dĩ vãng, mơ hồ mang theo phẫn nộ không thểnói.
Hàn Tả Tả bị bắt phải thừa nhận nụ hôn thô bạo tiến công, trong lòng lại yên tĩnh lại, tư thái bá đạo cường thế như vậy, mới càng giống tác phong của Lang Hi.
Hơi thở lẫn nhau đã sớm quen thuộc, không bao lâu Hàn Tả Tả liền mềm nhũn cả người, gắt gao nắm cổ anh, thử tìm kiếm đầu lưỡi anh chủ động đáp lại.
Chiêu này quả nhiên rất hiệu nghiệm, lửa giận của Lang Hi chậm rãi bình ổn xuống dưới, sờ lên bật công tắc đèn trên tường, quấn lấy lưỡi của cô ôn nhu chơi đùa, bức cô không còn đường lui, vừa triền miên hôn môi, vừa chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Rèm cửa sổ sát đất mở toang, Hàn Tả Tả dù đang động tình nhưng không quên nhắc nhở anhkéo rèm cửa sổ, Lang Hi hung ác hôn cô một hơi, khiến cô khó thở, thiếu chút nữa nghẹn mà chết, anh cũng không buông cô ra, tay vươn ra kéo rèm cửa sổ, tay khác vẫn ôm chặt lấy cô.
Chiếc giường kingsize xa hoa rung động kêu đến nửa đêm...
Lang Hi không chút nào cố kỵ cô tối hôm qua mới vừa bị ép buộc, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, đè nặng cô hưng trí làm bậy, làm đến sung sướng, làm cho Hàn Tả Tả phải cong người lại, thời điểm cuối cùng, ừphía sau tiến vào, khiến cô cảm thấy phía sau nóng rát đau hỏaâm ỉ.
Hàn Tả Tả mỏi mệt đến ngay cả nâng tay cũng không đủ khí lực, nặng nề đi vào giấc ngủ, lẩm bẩm rầm trì không thể nghe thấy: "Mẹ nó, ngày mai nhất định phải đổi giường..."
Hàn Tả Tả trong lúc ngủ mơ vẫn còn nhớ tới ý muốn đổi giường, cô thề lần này tuyệt đối là lần cuối cùng cô ở trên chiếc giường này quay cuồng! Nhưng ai biết buổi sáng tỉnh lại, cô lại bị Lang Hi ép buộc lần nữa, bên tai là bản hoà tấu lúc nhanh lúc chậm, khiến cô bi phẫn muốn chết.
Hàn Tả Tả nháy mắt phát giận: "Cậu dám gạt tôi!"
Khâu Lâm lập tức chân chó khuyên giải: "Đừng tức giận đừng tức giận a, chị dâu ngài trăm ngàn đừng nóng giận, tức giận ảnh hưởng sức khoẻ, còn dễ dàng sinh ra nếp nhăn! Chị xem lão đại vẻ ngoài nhìn trẻ trung như vậy, là vì anh ấy không thường bộc lộ vui buồn của mình! Cho nên chị dâu ngài có phân phó gì thì chậm rãi nói, trăm ngàn lần đừng nóng giận..."
Hàn Tả Tả lười nghe cậu ta nói lời vô nghĩa, không kiên nhẫn cắt ngang lời cậu ta: "Tôi biết Lang Hi đang ở bên cạnh cậu, cậu cho là gạt được tôi một lần, còn có thể gạt được tôi lần thứ hai?"
Khâu Lâm thở dài: "Chị dâu, thật tình mà nói, chuyện này thực không thể trách lão đại... Nếukhông phải do chị nhiều năm trôi qua như vậy còn không chịu đồng ý, anh ấy cũng không đến mức bị buộc vào cảnh chó cùng rứt giậu nha! Lão đại lúc trước bị chị vứt bỏ, một mình xa xứ thê lương biết bao nhiêu, nhưng anh ấy gặp khó khăn như vậy còn phải bảo vệ Khôi Hoằng! Lúc ấy tình huống kỳ thật rất nguy hiểm, cơ nghiệp nhiều năm của chúng tôi cơ hồ đều đem đi đầu tư, chỉ vì muốn dẹp sẵng đường cho chị... Kỳ thật Khôi Hoằng trong mắt chúng tôi không tính là cái gì, không đáng để đầu tư kinh phí lớn như vậy! Nhưng lão đại nói, anh ấy muốn để lại cho chị một Khôi Hoằng sạch sẽ, cho chị có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải lo lắng phiền não! Lão đại si tình như vậy, nếu em là nữ, xác định chắc chắn sẽ đối với anh ấy khăng khăng một mực..."
Hàn Tả Tả trái tim hung hăng run rẩy, cảm giác vừa chua xót lại chan chát làm cho cô nhịnkhông được đôi mắt nóng lên, gian nan nuốt nuốt nước miếng, làm như không có việc gì đánh gãy cậu ta: "Ý của cậu... Là tôi không biết tốt xấu cố tình gây sự?"
Khâu Lâm ‘A’ một tiếng, vội vàng tỏ rõ lập trường: "thật oan uổng nha! Chị dâu ở trong lòng em là nữ thần không thể mạo phạm, em dù có can đảm bằng trời cũng không dám bất kính với chị dâu!"
Hàn Tả Tả rốt cuộc nhịn không được nữa, đối với điện thoại rống giận: "Vậy cậu đi nói cho anhta biết, anh ta chính là một con chó hoang điên khùng, thiếu, dạy dỗ.”
Hàn Tả Tả quát lên sau đó lưu loát cắt điện thoại, khiến Khâu Lâm trợn mắt há hốc mồm tại chỗ.
Lang Hi đẩy cửa tiến vào, vừa thấy cuộc gọi đến liền hiểu được, nhíu mày đá đá cậu ta: "cô ấy mắng cái gì?"
Khâu Lâm muốn nói lại thôi, thật sự không dám nói cho lão đại, trong vài giây ngắn ngủi, lão đại đã từ một con lừa đực ngu ngốc biến thành một con chó hoang thiếu dạy dỗ... May mà đều là giống đực!
Khâu Lâm đảo mắt vài vòng rồi tiến lên nói: "Lão đại, anh như vậy không đúng, khiến chị dâu tức giận, anh càng tránh chị ấy, chị ấy không có chỗ phát tiết, đối với anh oán hận cũng lại càng lớn!"
Lang Hi không cho là đúng khoát tay áo: "Lúc này không né, sẽ càng ầm ỹ lớn hơn!"
Khâu Lâm nghiêm trang lắc lắc ngón tay: "Nghĩ như vậy là anh sai rồi! Phụ nữ ấy mà, đều muốn được dỗ dành, các cô ấy trời sinh yêu bằng tai, lời ngon tiếng ngọt vài câu, dù tức giận đến đâu cũng hết!"
Lang Hi đối với mấy lời bậy bạ linh tinh của cậu ta cười nhạt, vừa định nói cô ấy không phải là người như thế, thì liền giật mình, đột nhiên nhớ lại lần trước Khâu Lâm ra chủ ý, bảo anhnhường cô, nhường nhịn cô đến mức có thể phục tùng... Cuối cùng quả nhiên thành công!
Lang Hi trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi: "Lời ngon tiếng ngọt... nói như thế nào?"
Khâu Lâm trợn tròn mắt, thiếu chút nữa một búng máu phun lên trên mặt lão đại.
Cậu ta hiện tại không thể về phe lão đại rồi, cậu ta bắt đầu đồng tình với chị dâu! Chị dâu quả nhiên tồn tại như một vị thần!
Lang Hi sắc mặt trầm xuống, nguy hiểm nhìn cậu ta.
Khâu Lâm nháy mắt vặn vẹo ra vẻ mặt nịnh nọt cười: "Cái này không khó, mấy từ như bảo bối, tâm can đều nên thử gọi một lần! Bình thường tặng những món quà lãng mạn, hoa hay trang sức cái gì đều được, cũng có thể mời chị ấy đi xem phim ăn tối! Phu nữ thích nhất nghe câu “anhyêu em", nhớ rõ nhất định phải ôn nhu thâm tình... Quên đi, lão đại anh chỉ cần không nghiêm mặt nói chuyện là đã thành công rồi!"
Khâu Lâm rất khó tưởng tượng lão đại uy vũ mặt lạnh mang bộ dang ôn nhu, suy nghĩ này cũng khiến cậu ta giật mình!
Lang Hi có chút suy nghĩ, đang muốn hỏi lại, liền nhận được điện thoại, Trử Tự Thần muốn gặpanh.
Khâu Lâm lập tức dán trên tường, muốn chạy ngay ra ngoài.
Quả nhiên, Lang Hi buông điện thoại thật mạnh, như muốn bóp nát điện thoại.
"Khâu Lâm, tới lầu hai Thanh Bãi!" Lang Hi lạnh lùng mở miệng, đứng lên sửa lại cổ áo, "soạt"một tiếng liền trở nên uy vũ, "Năm phút sau gặp tình địch!"