Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 66 :

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Khâu Lâm cong chân chạy xuống lầu hai, bảo nhân viên quán cà phê tránh mặt hết, sau đó thuận tay mang bình sứ ở góc phòng rời đi chỗ khác, phòng trường hợp bọn họ không khống chế được cảm xúc mà lao vào đánh nhau!



5 phút sau, Trử Tự Thần được nhân viên lễ tân dẫn vào, Lang Hi đã ngồi nghiêm chỉnh chờ từ lâu.



Khâu Lâm tự mình bưng hai tách cà phê đến, đứng ở bên cạnh không chịu đi, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Còn cần cái gì không?"



Lang Hi cũng không thèm nhìn tới cậu ta, hai ngón tay cũng không thèm động đậy, toàn thân tất cả đều là khí phách nghiêm nghị, Khâu Lâm đành phải quay đầu tránh ra.



Trử Tự Thần nâng cổ tay nhìn đồng hồ, kiêu căng vô cùng nói: "thật ngại quá, gần đây công việc bận rộn, chỉ có thể giành ra 15 phút này, mạo muội quấy rầy... Lang tiên sinh hẳn có thể thông cảm cho tôi?"



Lang Hi sắc mặt không thay đổi, gật gật đầu nói: "Uhm, làm công cho người khác làm sao tự do bằng làm ông chủ!"



Trử Tự Thần sắc mặt cứng đờ, lạnh lùng châm chọc nói: "Lang tiên sinh lời này nói... Là khinh thường những người nghệ sỹ chúng tôi sao!"



Lang Hi bưng tách cà phê lên, từ tốn nói: "thật có lỗi, tôi không quan tâm tới anh, chưa nói tới để mắt khinh thường!"



Lời này hàm ý chính là, ngươi căn bản còn không được ta để vào mắt!



Trử Tự Thần rũ mắt xuống, hắn nghiên cứu tư liệu rất rõ ràng, Lang Hi là người cực đoan lạnh lùng, cho dù trong trường hợp xã giao, cũng rất kiệm lời... Như thế nào hôm nay thoạt nhìn hoàn toàn không phải như vậy, người ít nói mà từng lời nói ra đều khiến đối phương chết đi sống lại sao!



Trử Tự Thần trầm ngâm một lát, rất nhanh làm như không có việc gì cười rộ lên: "Lại nói tôi cũng nên học theo Tả Tả kêu anh một tiếng chú... Tiên sinh tới, tiên sinh lui không khỏi rất khách khí, không biết chú có không ngại?"



Lang Hi nhấp ngụm cà phê, thản nhiên nói: "Ngại!"



Trử Tự Thần đắc ý chớp mi.



Lang Hi không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Tôi không muốn cho cậu cơ hội lôi kéo làm thân!"



Trử Tự Thần không thể tin trừng mắt nhìn anh, thiếu chút nữa hộc máu, có người tự phụ như vậy sao! Ai muốn cùng anh ta gần gũi chứ!



Trong đôi mắt đẹp của Trử Tự Thần tràn đầy lửa giận, còn mang theo sự khinh thường, cười trào phúng nhìn anh.



Lang Hi bất vi sở động, nhìn đồng hồ đối diện trên tường, chậm rì rì nhắc nhở nói: "Cậu còn 12 phút 17 giây."



Trử Tự Thần ngẩn người, thiếu chút nữa không phản ứng lại được, tức giận rút văn kiện trong bao ra đưa tới trước mặt anh: "Quý công ty đầu tư vào ngành điện ảnh, tôi đã qua vòng tuyển diễn viên... Đây là hợp đồng, nếu Lang tiên sinh xem qua không có vấn đề, chúng ta liền ký đi!"



Lang Hi xem cũng chưa xem, buông cà phê lạnh lùng nói: "Loại sự tình này, cậu hẳn nên tìm người phụ trách đàm phán, mà không phải vượt cấp tìm tôi, tôi không có nhiều thời giờ như vậy để ý tới việc lông gà vỏ tỏi vặt vẵn này!"



Lang Hi ngữ khí bình thản lạnh lùng, cũng không có cảm xúc gì, lại làm cho Trử Tự Thầnkhông khỏi sinh ra tâm lý hèn mọn bị khinh bỉ.



Tư thái của anh không hề phòng bị... Trấn định thong dong, là tự tin bày mưu nghĩ kế!



Loại khí chất thiết huyết này được mài từ trong gió tanh mưa máu, mặc dù một câu không nói,một ánh mắt cũng có thể ngăn chặn hắn, khí thế cường đại lấn át mọi thứ không ai bằng, dù làhắn có làm như thế nào cũng không bắt chước được, học không được.



Trử Tự Thần trầm mặc vài giây, không có cảm tình gì mở miệng: "anh vẫn là thấy tôi, khôngphải sao... nói thật cho anh biết, loại sự tình này bình thường đều là người đại diện làm, tôikhông hy vọng Hàn Tả Tả qua lại với anh, cho nên mới đích thân tới đây!"



Lang Hi lãnh đạm nói: "Tôi cùng cô ấy qua lại, không phải bản hợp đồng nhỏ này có thể ngăn cản!"
Thua bởi thời gian, thua bởi tình cảm thâm tình thuần túy của Lang Hi...



Mà nay, cậu ta ngay cả một chút thể diện cuối cùng đều thua không còn một mảnh!



Khó trách, khó trách... Khó trách Hàn Tả Tả mấy năm qua đều thủy chung nhớ mãi không quên, khó trách người bình tĩnh tự chủ như cô cũng sẽ ở đêm khuya say rượu khóc lớn...



Hai người kia giống nhau là thế, kiên định, chấp nhất, không chỗ nào cố kỵ, cường thế kiêu ngạo...



Cậu ta đã sớm nên phát hiện, Hàn Tả Tả ngày nhớ đêm mong, mặc kệ là phong cách hành sự, hay thói quen nhỏ, đều mang theo bóng dáng của Lang Hi!



Trong lòng Trử Tự Thần còn có chút không phục, giãy dụa thấp giọng hỏi: "Nếu... anh ta khôngtrở về thì sao? Chị vẫn sẽ chờ anh ta sao, chị có thể hay không... chấp nhận tôi?"



Trong mắt Hàn Tả Tả là nồng đậm thương cảm áy náy, còn mang theo một tia thương hại, thương hại cậu ta, cũng là thương hại chính mình...



"sẽ không, nếu anh ấy không trở lại, tôi sẽ đi tìm anh ấy!" Hàn Tả Tả tàn nhẫn trả lời, không hề cho cậu ta một chút hy vọng, vỗ vỗ vai cậu ta, cô xem cậu ta như em trai, nhưng cô vẫn làm cậu ta tổn thương.



"Cậu là người vào lúc tôi tuyệt vọng, khiến tôi vui vẻ. Nhưng thực xin lỗi, tôi không thể yêucậu... Tự Thần, cậu không thể hiểu được, tôi từng có bao nhiêu hy vọng bản thân có thể yêu cậu, nhưng tôi dù dùng hết toàn lực, cũng không thể quên được người kia, không làm được việc yêucậu."



cô biết rõ, nhân sinh ngắn ngủi, rất nhiều chuyện không thể chờ đợi, cô không làm được việc từ bỏ, thà rằng liều chết giữ lấy, cũng tuyệt đối không tìm người thay thế!



Huống chi... trên đời này chỉ có một Lang Hi, làm sao người khác có thể thay thế được!



Hàn Tả Tả lạnh lùng, Lang Hi đạm mạc, hai người bề ngoài đều lãnh đạm đến cực điểm, trong khung lại cùng ẩn chứa nhiệt tình như lửa, làm cho bọn họ không thể chịu đựng được bị động chờ đợi, khẩn cấp đi nắm trong tay quyền chủ động, cường thế đến bá đạo, dùng hết mọi thứ cũng muốn đạt được thứ mà mình coi trọng.



"Tôi có phải nên cám ơn sự thẳng thắn thành khẩn của chị hay không..." Trử Tự Thần cười đến so với khóc còn khó coi hơn, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời có thần, rạng rỡ linh động, giờ phút này ảm đạm giống như màn đêm phía sau lưng.



Nhưng Hàn Tả Tả chỉ có thể áy náy nói một câu "Thực xin lỗi"



Trử Tự Thần lắc lắc đầu: "Câu chị không nên nói nhất chính là ‘Xin lỗi", chị chưa từng có lỗi với tôi... Chị bất quá là không thương tôi, chị chưa từng cho tôi một tia hy vọng nào, vẫn đều là tôi tự mình đa tình mà thôi, không liên quan tới chị..."



Trử Tự Thần nói như vậy, tuy rằng là lời nói thật, nhưng lại làm cho Hàn Tả Tả càng thêm khó chịu, cô tình nguyện cậu ấy giống như bình thường tức giận gây sự, nghiêm mặt rống to la mắng, cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy bình tĩnh như hiện tại, trong ánh mắt tất cả đều là nồng đậm bi thương.



Trử Tự Thần thật sâu ngóng nhìn cô, hồi lâu mới rũ mắt xuống, cúi đầu thỉnh cầu: "Chị có thể hay không... vẫn giống như trước kia, tiếp tục coi tôi là em trai?"



Hàn Tả Tả mỉm cười: "Chỉ cần cậu không chê tôi phiền, tôi thật vui có người em trai như vậy!"



Trử Tự Thần lại không biết nên nói cái gì, nhìn thoáng qua cô, ra vẻ thoải mái mà nói: "Tôi hy vọng chị sẽ vui vẻ, nhưng tôi cũng không vui khi nhanh như vậy khiến cho người kia đạt được mong ước... Hơn nữa đừng nghĩ tôi sẽ kêu anh ta là anh rể!"



Trử Tự Thần tư thái thong dong nói xong rồi xoay người, cậu ta không thể tiếp tục duy trì vẻ lạnh nhạt như không có chuyện gì trên mặt nữa, sợ chậm thêm một giây sẽ nhịn không được mà rơi lệ, cước bộ hỗn độn vội vàng chạy đi.



Hàn Tả Tả một mình đứng trên hành lang thật lâu, thẳng đến khi gió đêm thổi tan mùi rượu trênngười, cô mới phiền muộn thở ra một hơi thật dài.



Hai người kia, thiếu chút nữa đã làm nhiễu loạn tiệc rượu của cô!



Làm sao bây giờ, cô đột nhiên muốn thành toàn cho yêu cầu cuối cùng của Tự Thần, không cho Lang Hi nhanh như vậy đạt được mong ước.