Thánh Viện
Chương 52 : Công thành đại tái (hai)
Ngày đăng: 21:20 20/04/20
St Sorvi chủ công, nhân thủ tăng gấp đôi đều là ước định lúc trước của Sonlisgar với viện trưởng học viện Honorable St Sorvi, quan giám sát dù gan to bằng trời cũng không dám phủ định. Nhưng lời của đại biểu học viện ma pháp St Paders hắn lại không thể bỏ qua, dù sao trận đấu lần này là St Sorvi làm chủ sự mời đối phương tới, nếu một câu của mình đuổi đối phương về mất, hắn chịu không nổi.
Quan giám sát cười làm lành một hồi, vẫn thấy Hydeine bất vi sở động, đành ngượng ngùng rời đi, báo cáo cho thượng cấp.
Hắn vừa đi, Hydeine ra lệnh cho các học sinh còn đang hưng phấn về phòng nghỉ ngơi.
Dilin đi phía sau, nấn nấn ná ná.
“Dilin”. Hydeine mở miệng.
Dilin bật người đến trước mặt hắn.
“Bạn cùng phòng ngươi tên là gì?”
Dilin ngẩn người, “Soso?”
“Tóc đen.”
“Raymond?”
“Hắn là người Sonlisgar?”
Dilin gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Hydeine nói: “Để hắn chuẩn bị phương án tác chiến.”
Dilin triệt để ngơ ngẩn.
Hydeine nói: “Hắn làm chỉ huy.”
Dilin cảm thấy thân thể giống như bị một xô nước đá dội xuống, trong ngực vừa lạnh vừa cứng, nhưng bản lĩnh bất động thanh sắc nhiều năm dưỡng thành khiến cậu không biểu hiện cảm xúc lên mặt, mà hồi đáp dị thường tỉnh táo: “Vâng, Tajires đạo sư.”
Hydeine cúi đầu nhìn cậu một cái, giây lát sau, chậm rãi nói: “Ngươi không cần tham dự vào nhiều.”
“…Vâng.”
Dilin không biết mình làm thế nào về được phòng, hình như là đi nhầm vài lần. Cậu chỉ biết đứng bên cửa, nhìn ánh mắt trừng to của Soso, băng lãnh trong lòng liền hòa tan, bị lạnh lẽo khó chịu thoáng cái lao tới, thiếu chút nữa đánh gục cậu.
Nguyên lai, cậu đã từng chờ mong nhiều như vậy, cho nên một khi hụt hẫng, mới suy sụp như thế!
Quan giám sát hai ngày này bị kẹp giữa Hydeine và tổng vụ đại thần Sonlisgar, ước chừng đã gầy đi năm kg, vẻ mặt tiều tụy, khóe mắt rũ xuống, ngay cả không ít học sinh St Paders vốn nhìn hắn không vừa mắt, cũng sinh ra một chút thông cảm.
Nhưng loại thông cảm này không hề lây sang Hydeine, ít nhất đàm phán vẫn giằng co giữa đánh hay bị đánh như cũ, bất quá St Paders phải làm phe công thành.
“Cái này, phe công thủ của thành chiến ngay từ đầu đã định ra, tùy tiện thay đổi như vậy, thật sự khó ăn nói với học viện Honorable St Sorvi. Nghe nói bọn họ đã định ra phương án tác chiến, nếu thay đổi, bộ phương án tác chiến kia sẽ phải làm lại.” Quan giám sát nói đến miệng khô lưỡi khô. Kỳ thật những lời này hắn đã nói đi nói lại nhiều lần, nhưng Hydeine đến giờ vẫn khăng khăng một mực trái tiến phải xuất.
“Là đối thủ của họ, ta thật cao hứng khi nghe được tin tức này.” Hydeine bất vi sở động.
Quan giám sát trừng hắn, ánh mắt rành rành đang nói: Vô sỉ a vô sỉ!
“Cái này, trận đấu phải coi hữu nghị là nhất, thắng thua xếp thứ hai.”
“Chỉ cần bọn họ đồng ý thua, chúng ta nhất định làm được.” Ngón tay Hydeine nhẹ nhàng gõ một cái lên bàn.
Quan giám sát liếc mắt nhìn chén cà phê của hắn, quả nhiên rỗng không. Hắn bất đắc dĩ phất tay với bồi bàn bên cạnh. Bồi bàn hiểu ý bưng chén không đi xuống, lát sau mang chén đầy vào.
“Về đề nghị của ngươi, kì thật ta đã nói qua với viện trưởng St Sorvi.” Quan giám sát không còn cách nào, rốt cục quyết định thay đổi chiến lược, viện đến học viện St Sorvi, “Ông ấy thực chấp nhất với phe tiến công. Dù sao đây là quyết định từ đầu, lật lọng xem ra không tốt lắm.”
“Ý của ngươi là nói, công thủ song phương ngay từ đầu đã được định ra?”
Quan giám sát cho rằng hắn rốt cục nghe lọt, vội vàng cười xòa gật đầu.
“Cho nên mặt khác, không còn ước định nào nữa,” Hydeine chậm rãi nói, “Tỷ như, nhân số.”
Tươi cười của quan giám sát có chút cứng đờ.
Hydeine vuốt cằm nói: “Được rồi.”
Quan giám sát không dám lạc quan mù quáng.
“Nếu công thủ đã được chỉ định, như vậy, để ta tới thủ thành.”
Quan giám sát mờ mịt. “Ta” đến thủ thành là có ý gì?
“St Sorvi muốn đến nhiều người thì nhiều người, St Paders chỉ có một mình ta.” Hydeine nói xong, nhàn nhã tiếp tục uống cà phê.
Quan giám sát: “…” Chuyện này thật sự càng nói càng bất thường!