Thánh Viện

Chương 56 : Công thành đại tái (sáu)

Ngày đăng: 21:20 20/04/20


Buổi tối xuất hiện một vị khách không mời mà đến.



Thời điểm Dilin và Raymond nhìn thấy Tommy xuất hiện ngoài cửa, đều có cảm giác đầu ẩn ẩn đau.



“Hắc, nhóm tiểu tử kia.” Tommy ôm một khung ảnh lồng kính to đùng tiến vào.



Dilin đành phải nhường chỗ ngồi.



Khung ảnh lồng kính đặt trên mặt đất, kéo mở khăn che, lộ ra một bức tranh phong cảnh.



Raymond giành nói: “Lần này cháu biết, đây là cảnh tượng hồ Huyễn cảnh.” Khó có dịp xem hiểu một bức họa, hắn vạn phần kích động.



“Đây là một trò chơi nhỏ.” Tommy không quá tán thưởng độ tinh tường của hắn. “Chủ yếu là đoán trong tranh có bao nhiêu con hải âu.”



Raymond: “…” Nơi này có hải âu?



Dilin, Soso và Kevin đều sáp lại gần.



Tommy tự mình tìm ghế dựa ngồi xuống.



Raymond nói: “Có gợi ý gì không? Tỷ dụ như, tại vị trí nào.”



Tommy nói: “Không bằng ta cho ngươi biết ở giữa hai số chẵn là cái gì?”



Raymond nhỏ giọng: “Là số lẻ.”



Kevin chỉ vào phía trên bức họa: “Một con, nơi này.”



Phải không?



Dilin và Raymond hoài nghi nhìn vị trí ngón tay hắn chỉ.



Tommy nói: “Ngươi nên đeo kính đi, kia rõ ràng là mây trắng.”



Kevin ngượng ngùng dời ngón tay.



Tommy đột nhiên vẫy tay với Soso đang đứng bên cạnh nghiêm túc tìm tòi, “Bé mặt tròn, lại đây.”



Dilin nhẹ nhàng kéo Soso đang hết sức chăm chú.



Soso mờ mịt quay đầu.



“Lại đây.” Tommy vỗ vỗ vị trí bên người.



Soso buồn bực ngồi xuống.



Tommy đưa tay sờ sờ đầu nhóc, “Gần đây thế nào?”



Soso thực nghiêm túc suy nghĩ nói: “Đồ ăn nơi này không ngon như ở nhà ăn học viện.”



Tommy gật đầu: “Đương nhiên. Đầu bếp ở St Paders đều là hỏa hệ ma pháp sư, tại phương diện khống chế độ lửa không có người nào có thể vượt qua bọn họ.”



Hỏa hệ ma pháp sư làm đầu bếp?



Nghĩ đến học viện dùng phong hệ ma pháp để chia đồ ăn, bọn Dilin không thấy ngạc nhiên nữa.



“Còn gì nữa?” Ngón tay Tommy nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Soso.



Soso nói: “Quan giám sát thực dài dòng.”



Tommy nói: “Đại đa số quan viên trên đại lục đều thực lắm miệng. Đó là đường tắt cho bọn họ thăng chức.”



Dilin và Raymond không hé răng.



Tuy hắn nói rất không lưu tình, nhưng đích thực là hiện trạng của đại lục.



Raymond có chút xấu hổ. Vị quan giám sát dài dòng này xuất thân từ Sonlisgar.



Tommy rất nhanh chuyển hướng đề tài, “Nhóc có tính toán gì cho cuộc thi ngày mai không?”




Dilin không quay đầu lại.



Dù theo quy tắc, đạo sư song phương tới bảo hộ học sinh của đối phương, nhưng nghĩ cũng biết, sâu trong nội tâm bọn họ đều hy vọng học sinh của mình thắng. Cho nên trên cơ sở đảm bảo an toàn mỗi một học sinh, bọn họ đều sẽ dùng các loại phương pháp để trợ giúp cho phe mình.



Thực hiển nhiên, phương pháp St Sorvi dùng là áp lực.



Cậu nhìn lực lượng học sinh St Sorvi đồ sộ bất động, thầm thở dài. So sánh ra, tố chất tâm lý của học sinh St Paders quá kém.



Ô…



Tiếng kèn của đối phương vang lên.



Học sinh St Sorvi đồng loạt nhảy xuống ngựa, không nhanh không chậm tới gần tường thành.



Nhưng bọn hắn không xếp thành đội ngũ hình vuông đi tới, mà tản ra thành hình vòng cung.



Raymond cau mày: “Như vậy sẽ phân tán lực công kích.”



Dilin nói: “Trước hết phái người tấn công công cụ công thành!” Nói xong câu đó, cậu cảm thấy phía sau St Sorvi có hai đạo ánh mắt cực kì sắc bén nhìn mình.



Cậu buông Raymond ra, khẽ đẩy hắn một chút, “Cậu đến, quan chỉ huy.”



Raymond quay về phía Soso hô: “Thổi kèn!”



Ô…



Tiếng kèn so với đối phương rõ ràng yếu hơn.



Mười mấy hỏa cầu từ không trung đánh xuống.



“Đáng chết.” Raymond gấp đến độ cào da đầu, “Mình còn chưa nói công kích chỗ nào!”



Hỏa cầu yếu ớt rơi trên mặt đất, tiểu kỵ sĩ phía dưới nhẹ nhàng né tránh.



Dilin nhíu mày.



Không được, sĩ khí quá yếu!



Raymond vọt tới giữa tường thành, hét lớn: “Nghe rõ, tấn công cụ công thành.”



Hỏa cầu và thủy cầu chia nhau đánh ra ngoài, nhưng công cụ công thành đã tách ra.



Sau cây thang, một cột gỗ thật lớn!



Cột gõ đã vọt đến trước cửa thành.



Raymond sốt ruột, bất chấp tất cả quát: “Đánh vào người!”



Hỏa cầu và thủy cầu phóng xuống, nhưng học sinh nâng cột gỗ căn bản không thèm tránh. Ngay tại khoảnh khắc sắp đánh tới, hỏa cầu đột nhiên biến mất, thủy cầu giội vào người họ, không đau không ngứa.



Toàn bộ học sinh cực độ sợ hãi, nhìn về phía đạo sư của mình sau lưng St Sorvi.



Có mấy đạo sư còn đang vung tay giữa không trung, hiển nhiên vừa ra tay là bọn họ.



Đáng chết! Trúng kế!



Dilin đột nhiên nghĩ thông suốt quỷ kế của đối phương.



Dưới tình huống song phương không thể bị thương, thể lực kỵ sĩ chiếm thượng phong. Chỉ cần bọn họ có thể xông lên tường thành, bên ta phải thua không thể nghi ngờ!



Cậu nhìn về phía Hydeine ở xa xa. Điểm này cậu thật sự không tính đến, nhưng là…



“Làm thế nào bây giờ?” Raymond đã loạn bố cục, nhảy đến bên người cậu.



Dilin nhắm mắt, hít một hơi thật sâu nói: “Đáng chết, bằng bất cứ giá nào!”



Cậu đẩy Raymond vào vị trí phòng thủ của mình, vọt tới giữa cửa thành, hô to: “Chúng ta là ma pháp sư vĩ đại! Đánh cho kỵ sĩ cuốn xéo! Từ giờ trở đi, nghe ta chỉ huy!”