Thánh Viện

Chương 57 : Công thành đại tái (bảy)

Ngày đăng: 21:20 20/04/20


Tại thời khắc này, đã không ai còn chú ý tới người nào là chỉ huy, giống như một đám lạc lối gặp được người dẫn đường, mặc hắn nói đúng hay sai, tóm lại có thể dẫn mọi người đi là được.



Dilin rất rõ ràng tâm lý này, cho nên cậu không nói lời thừa, trực tiếp hạ chỉ lệnh.



“Thổ hệ ma pháp sư ngáng chân, không để bọn họ tới gần cửa thành!”



“Thủy hệ đánh về phía đầu.”



“Hỏa hệ nhắm vào thang và gỗ công thành!”



“Mộc hệ đợi lệnh!”



Dilin dùng tốc độ nhanh nhất nói, hai tay duỗi ra, một trận gió mạnh thổi bay, mạnh mẽ ngăn trở cước bộ kỵ sĩ St Sorvi.



Trì hoãn chốc lát này, giúp ma pháp sư St Paders có đầy đủ thời gian niệm xong chú ngữ.



Trong phút chốc.



Hơn mười ngọn lửa và thủy cầu từ trên đầu tường phóng xuống.



Nước che chắn tầm nhìn của kỵ sĩ, lửa bén vào gỗ công thành và thang, nhưng không bốc cháy.



Ma pháp sư đứng cạnh Dilin nói: “Bọn họ tẩm nước, không dễ đốt.”



Đang nói, trên mặt đất trước tường thành nhô lên một đống đất, nhưng học sinh St Sorvi có năng lực cân bằng rất tốt, đại đa số người chỉ loạng choạng, rất nhanh lại tiếp tục hướng về phía trước.



“Đắp lũy cao trước cửa thành, bảo hộ cửa thành!” Trán Dilin toát mồ hôi, gió thổi qua, từng trận rét run.



Nhưng mệnh lệnh của cậu hạ quá muộn, gỗ công thành phanh một tiếng, nặng nề đánh vào cửa thành.



Sáu cây thang tới tấp dựa vào tường thành, có mấy ma pháp sư St Paders sợ tới mức thét chói tai. Bọn họ đại đa số là bình dân, chưa bao giờ tiếp thu huấn luyện quân sự, tình cảnh trước mắt chân thật đến mức giống như thật sự có địch nhân muốn công phá  gia viên và tổ quốc, sợ hãi trong lòng tựa như nước trong chén, không ngừng tràn ra.



Dilin lấy lại bình tĩnh.



Gỗ công thành lần thứ hai nặng nề đánh vào trên cửa.



Công kích của nước, lửa, đất vẫn tiếp tục. Trong tay bọn họ không cầm gậy ma pháp, mà mang nhẫn… Hiển nhiên, vì trận đấu lần này, đạo sư bọn họ cũng vung tay một phen. Nhưng dù có đạo cụ ma pháp phụ trợ, uy lực ma pháp bọn họ thi triển cũng không tăng mạnh. Trước khi bọn họ trưởng thành thành ma pháp sư chân chính, các ma pháp nhỏ đối với chiến tranh mà nói, thật sự giống như gãi không đúng chỗ ngứa, trừ bỏ coi được ở ngoài, không hề có lực uy hiếp.



“Làm sao giờ?” Kevin xuất hiện phía sau cậu.



“Còn nhớ tuyệt chiêu của cậu không?” Dilin cũng không quay đầu lại. Trong đám tân sinh bọn họ, Kevin tuyệt đối có thể tính là mũi nhọn.



Kevin không lên tiếng, hai tay lập tức đưa ra trước, miệng niệm chú ngữ.



Thủy nguyên tố dung hợp thành gió lốc, cuốn kỵ sĩ trước cửa thành vào trong, quăng ra ngoài. Lần này, nhóm đạo sư St Paders không nhúng tay, chỉ dùng gió nhẹ nhàng tiếp lấy trước khi bọn họ bị vứt ra trên mặt đất, không để cho bọn họ rơi thảm. Về phần tại sao bọn họ chỉ bị vứt ra ba thước, lại rơi xuống vị trí cách gần mười ba thước… Điều này không quan trọng.


Học sinh St Sorvi lại bò lên tường.



Cậu quét mắt nhìn hàng ngũ bên mình.



Đại đa số đều dựa vào chân tường ngủ say, bổ sung tinh thần lực. Còn lại vài người đang đứng cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ.



Raymond nhìn Dilin không biết lần thứ mấy dùng gió quét học sinh St Sorvi sắp chạm vào đầu tường bay xuống dưới, hâm mộ trong mắt đã biến thành kính nể. Thời điểm này, Dilin hoàn toàn xứng đáng là lãnh tụ tinh thần.



Những người khác sở dĩ có thể ngủ an ổn như vậy, bởi vì Dilin từ đầu đến cuối đều đứng ở chính giữa, đảm đương phòng tuyến cuối cùng.



“Còn tiếp tục chịu đựng, cậu sẽ suy sụp.” Kevin ngồi xuống. Tinh thần lực của hắn đã đến cực hạn. Tinh thần lực đến cực hạn là chuyện cực kì đáng sợ, so với thể lực đến cực hạn còn đáng sợ hơn nhiều. Hao phí tinh thần lực quá độ, có khả năng biến thành mất trí. Không ai nguyện ý vì một trận đấu như vậy mà trở thành đần độn, dù sao cũng chẳng phải thời khắc tồn vong sinh tử của quốc gia.



“Bọn họ lại tới.” Raymond bất đắc dĩ, “Mình muốn uống nước.”



Trước mắt hắn lập tức xuất hiện một thủy cầu bập bềnh giữa không trung.



Raymond nhìn một chút, lắc đầu nói: “Thôi. Tới gần nó, mình có ảo giác sẽ bị đánh.”



Dilin thuận tay hạ thủy cầu.



Không nên lãng phí.



Alidi lôi kéo Jeffrey tới, “Còn tiếp tục như vậy, chúng ta nhất định sẽ thua.”



Dilin hết sức chăm chú nhìn học sinh St Sorvi lại bắt đầu leo lên, “Nói câu nào mới hơn đi.”



“Chúng ta cần nghĩ biện pháp.” Alidi nói.



“Đương nhiên. Chúng ta… cho nên cậu nghĩ nhanh lên.” Trong óc Dilin ông ông oang oang. Vô luận thế nào, đem tất cả thắng bại trận đấu đặt trên người cậu, thật sự quá mức nặng nề.



Kevin thả ra một câu, “Có ma pháp nào hoàn toàn chặn đứng bọn họ không?”



Tốc độ hội tụ thủy nguyên tố của Dilin càng ngày càng chậm, cho nên không thể  không chuẩn bị sử dụng ma pháp từ lúc đối phương mới đến được một nửa.



Raymond lo lắng nhìn sắc mặt Dilin tái nhợt, “Cậu có khỏe không?”



“Cậu vừa mới nói gì?” Hai tay Dilin chống tường thành.



“Cậu có khỏe không?” Không phải thính lực cũng kém đi chứ? Raymond càng lo lắng.



Dilin nghiêng đầu nhìn Kevin, “Câu kia của cậu.”



“Ma pháp hoàn toàn đả bại bọn họ.” Kevin rất nhanh tiếp lời.



Dilin nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mũi, giây lát, mở to mắt, “Mạnh tay một lần đi.”