Thánh Viện

Chương 97 : Học phần tốt nghiệp (bảy)

Ngày đăng: 21:21 20/04/20


Dilin nằm một lúc lâu, mới mở miệng nói, “Tôi sẽ ở mặt trên.”



Hydeine nhướng mày: “Ta không ngại, chỉ cần ngươi có thể thắng ta.



Đôi mắt nhập nhèm của Dilin nhất thời sáng ngời, hai ngọn lửa dấy lên trong mắt.



“Mộng đại lục lý” ghi lại, truyền kỳ đệ nhất ma pháp sư của học viện ma pháp St Paders Dilin Bassekou được nhắc đến nhiều nhất không chỉ về thiên phú không ai sánh kịp của ngài, mà còn cả tinh thần học tập cần cù vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Bắt đầu từ một năm học tập ma pháp kia, ngài chưa bao giờ dừng tu luyện ma pháp, thậm chí kể cả trước đêm kết hôn cũng một mình tu luyện đến hừng đông. Nhờ vào sự chăm chỉ, cho nên ngài được đời sau công nhận là ma pháp sư phong hệ mạnh nhất trong lịch sử.



Bob cảm thấy không khí trên bàn cơm sáng nay thực quỷ dị. Điều này không khỏi làm ông liên tưởng đến chuyện đã xảy ra đêm qua sau khi cánh cửa kia đóng lại. Phải biết, ông canh ngoài cửa cả đêm, xác định Dilin thiếu gia đích xác không trở ra. Mà người hầu vệ sinh buổi sáng lại thề sống thề chết bảo chứng thiếu giá và Hydeine cùng nhau ra khỏi cửa phòng, cho nên, dù ông không muốn liên tưởng, cũng không thể không liên tưởng đến một số chuyện.







Trời biết, thiếu gia của ông đã phát dục!



Nghĩ đến đây, ánh mắt Bob nhìn Hydeine không khỏi có chút u oán.



Hydeine xem như không thấy.



Dilin cảm giác mông đang nóng rát, nhưng vẫn biểu hiện thực bình tĩnh, ngoại trừ lấy mứt trái cây lực đạo hơi lớn chút, hoàn toàn không nhìn ra cậu có gì bất thường.



Ánh mắt của Bob dừng trên người cậu nhất thời tràn ngập đồng tình và thương tiếc, “Thiếu gia, thời tiết hôm nay tốt lắm.”



Dilin ậm ừ.



“Cậu có muốn ngủ tiếp không?” Bob hỏi.



Dilin sửng sốt, hỏi ngược lại: “Vì sao?”



Bob phản ứng cực nhanh: “Thiếu gia vất vả ở học viện lâu như vậy, khó mới về nhà, vẫn nên thả lỏng một chút.”



Dilin cũng rất muốn nằm, nhưng quay đầu nhìn thấy Hydeine, tình cảnh đêm qua lại hiện lên rõ ràng trước mắt, ý chí chiến đấu nhất thời dâng trào, khoát tay: “Không cần, chốc nữa tôi còn muốn tu luyện.”



Bob thăm dò: “Ngài khẳng định hôm nay cũng muốn tu luyện?”



Dilin gật mạnh đầu.



Chuông cửa vang lên, Bob xoay người ra mở cửa.



Hydeine như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn bóng lưng Bob một cái, quay người nói với Dilin: “Có lẽ đi ngủ là một ý kiến hay.”



Dilin nghe thấy hai chữ đi ngủ, da đầu nhất thời tê rần, “Có ý gì?”



“Nghỉ ngơi.” Ánh mắt Hydeine quét từ khuy áo cậu xuống, “Hiện giờ ngươi cần.”



“Không cần.” Dilin trầm giọng, “Tôi hiện giờ chỉ cần tu luyện ma pháp, sau đó đả bại anh.”



Hydeine đầy hưng trí nhìn thiếu niên từng theo sau hắn chỉ qua một đêm đã biến thành một thanh niên nhỏ bé sục sôi ý chí chiến đấu, “Ta mỏi mắt mong chờ.”



Bob trở lại rất nhanh, cầm một phong thư trong tay, “Thiếu gia, thư của ngài.”



Dilin buông chén trà, dùng khăn lau miệng, mới đón lấy mở ra.



Thư rất ngắn, cậu chỉ quét mắt vài cái đã đọc xong.



“Hôm nay tôi phải ra ngoài.” Cậu nói.



Bob hỏi: “Thiếu gia cần chuẩn bị xe ngựa không?”



Dilin ngẫm nghĩ, gật đầu: “Tôi muốn đến trấn Magil.”



Hydeine ngẩng đầu.



Cậu nói: “Nhiệm vụ đầu tiên trong ba cái. Nghiệp đoàn ma pháp đã đem tin tức nói cho đại ma pháp sư Aberna, ông ấy muốn tôi hôm nay sang đó.”



Hydeine đáp: “Ta nghĩ hắn thực vừa lòng có được một cu li miễn phí đưa đến tận cửa.”



Hai mắt Dilin tỏa sáng, “Có thể học hỏi từ đại sư nổi tiếng chế tạo ma pháp trận đương thời là vinh hạnh của tôi.”



Hydeine nhíu mày.




“Nó… ách, rất xinh đẹp.” Dilin nói.



Aberna càng uể oải, “Để làm thắng cảnh du lịch mà.”



“Cũng không nhất định.” Dilin ngẫm nghĩ, “Có thể để làm… chỗ lánh nạn?”



“Chỗ lánh nạn?” Aberna sửng sốt.



Dilin đáp: “Đặc điểm lớn nhất của mê ảo trận không phải là mê hoặc sao? Như vậy có thể khiến cho kẻ địch đi vào lạc đường, cũng có thể để mình đi vào tránh né kẻ địch. Không phải sao?”



Ánh mắt Aberna vốn đang ảm đạm nháy mắt sáng rực. Ông ta tiến lên ôm lấy Dilin, hung hăng vỗ lưng cậu, “Ngươi là thiên tài, ngươi là thiên tài! Tại sao ta lại không nghĩ ra chứ? Ha ha, chỗ lánh nạn, ý tưởng này thật sự rất thiên tài!”



Từ sau khi trở thành ma pháp sư, Dilin cảm thấy tố chất thân thể mình giảm mạnh. Tựa như hiện tại, chẳng qua chỉ bị vỗ vài cái sau lưng, cậu đã có ảo giác bị nội thương.



“Ngươi hoàn thành nhiệm vụ!” Aberna đột nhiên buông cậu ra, vui vẻ lớn tiếng tuyên bố.



“A?” Dilin há hốc mồm.



Aberna nói: “Ta chuẩn bị dỡ cung điện xuống, thiết kế thành mê cung. A ha, để nó trở thành ác mộng của mọi tên địch xông tới!”



Dilin chần chờ: “Cháu có thể lưu lại giúp đỡ.”



“Chẳng lẽ ngươi khuân vác còn chưa đã tay sao?” Aberna bỡn cợt chớp mắt, “Có điều cho dù ngươi làm còn chưa đã, đạo sư tình nhân của ngươi đã chờ hết nổi rồi.”



Dilin đỏ mặt.



Sốt ruột của Hydeine khó mà nhìn ra từ biểu tình của hắn, nhưng chỉ cần tới gần hắn trong phạm vi năm thước, liền cảm thụ được từ không khí quanh hắn. Cậu vẫn luôn cho rằng chỉ có mình biết, không ngờ Aberna cũng phát hiện ra.



Aberna lớn tiếng: “Ngươi giải quyết được nỗi hoang mang lớn của ta, khiến ta tìm được ý nghĩa mới của sinh mệnh, cho nên ta cực kì vui vẻ mà tuyên bố, ngươi tự do!”



“…” Dilin có loại cảm giác hạnh phúc vừa ra tù.



Dù được tuyên bố “mãn hạn phóng thích”, nhưng vì sắc trời đã tối, Dilin và Hydeine vẫn ở tại trấn Magil đêm đó.



Nhìn Aberna dỡ bỏ cung điện, Dilin thực đau lòng. Kiến trúc xinh đẹp như vậy, chung quy đã thành hoa quỳnh sớm nở tối tàn.



Như nhìn ra cậu tiếc nuối, Aberna nói: “Thời điểm khác nhau sẽ không có cùng ý nghĩa. Nếu vứt bỏ để theo đuổi thứ tốt hơn đẹp hơn, vậy tuyệt không đáng tiếc, ngược lại hẳn là may mắn.



Hydeine lạnh lùng: “Không cần coi tổng kết của cá nhân là chân lý.”



Aberna nhìn hắn một cái. Trải qua hơn một tháng ở chung, ông đã khẳng định thằng cha xấu xa hơn cả mình này chỉ có xấu xa ngoài miệng chứ không có ý thực sự ra tay, cho nên nói năng cũng trở nên thoải mái hơn nhiều, “Ngươi lo lắng học sinh của ngươi sẽ vứt bỏ ngươi, đi tìm một đạo sư tình nhân tốt hơn đẹp hơn sao?”



Hydeine nói: “Ông đã bảo Dilin thông qua thử thách.”



“Đúng vậy, thì sao nào?”



“Cho nên, hiện tại dù ông có biến mất cũng chẳng ảnh hưởng đến kết quả của em ấy.”



“… Không, vẫn có ảnh hưởng. Ta còn chưa báo cáo kết quả thử thách.”



“Ta có thể chờ.”



“… Không, ta sẽ chờ nhóm ngươi đi. Chờ đến lúc ta khẳng định các người đã rời khỏi trấn Magil.” Aberna kiên quyết.



Ngày hôm sau, Aberna quả nhiên đích thân đưa Hydeine và Dilin rời đi, mãi đến khi bọn họ biến mất trong ma pháp truyền tống trận, ông ta mới thở ra một hơi.



Bác gái phụ trách nấu ăn một tháng, lần này cũng theo ông ta đến tiễn đưa đột nhiên ha hả cười rộ.



“Làm sao vậy?” Aberna không vui trừng bà.



Bác gái nói: “Tên tóc vàng trước khi rời đi bảo tôi nói lại cho ông một câu.”



Tuy đã biết sẽ không phải lời hay ho gì, nhưng Aberna vẫn nhịn không được hỏi: “Câu gì?”



“Hắn nói, rất nhiều hung thủ cao minh sau khi rời khỏi đều trộm trở lại xuống tay.”



Aberna: “…”