Thánh Viện

Chương 98 : Học phần tốt nghiệp (tám)

Ngày đăng: 21:21 20/04/20


Dilin và Hydeine trở lại nhà trong thành Bert, mới biết chủ phòng đấu giá ngầm đã đến tìm mấy lần về việc cậu chủ trì đấu giá.



Tính ngày, vài hôm nữa học viện sẽ khai giảng. Kỳ hạn Orosey ra chỉ còn không tới hai tháng, mà cậu còn hai nhiệm vụ chưa làm xong. Dilin không dám trì hoãn, trở về phòng lập tức tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị đi phòng đấu giá.



Hydeine còn ở trong phòng không ra.



Dilin đứng ngoài hành lang do dự.



Lời của Aberna khiến cậu có chút tỉnh ngộ, mình thật sự quá mức ỷ lại Hydeine. Nếu muốn sóng vai cùng Hydeine… không, không phải sóng vai, là áp đảo Hydeine, vậy mà vẫn đứng bên hắn ỷ lại hắn là không được.



Bước đầu trưởng thành, tất phải rời khỏi che chở, giống như bé con học đi đường, phải buông ra đôi tay chống đỡ của cha mẹ. Nhưng cậu sợ nếu tùy tiện để Hydeine sang một bên sẽ phản hiệu quả. Tuy không cam tâm nằm dưới, nhưng cậu tình nguyện ở bên Hydeine.



Hydeine mở cửa, không chờ cậu phản ứng, kéo thẳng cậu vào lòng hôn một trận.



Dilin mờ mịt mở to mắt. Trong trí nhớ của cậu, dục vọng của Hydeine vẫn luôn rất đạm, thậm chí sau đêm đó cũng chưa từng chủ động cầu hoan. Đương nhiên, một phần nguyên nhân là vì ở trấn Magil có Aberna, rất nhiều chuyện không thể trắng trợn lộ liễu.



“Ngươi tới vì chuyện này?” Giọng nói của Hydeine biếng nhác, mang theo ý tứ hấp dẫn nồng đậm.



Nhưng Dilin giật mình một cái, dùng tay đẩy vai hắn, kéo giãn khoảng cách hai người, “Không phải, tôi tới hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa?”



“Chuẩn bị?”



“Đi phòng đấu giá ngầm a.” Dilin ngẫm nghĩ, thăm dò hỏi, “Anh không muốn đi à?”



“Không cần đi. Rất nhanh sẽ có người tới mời ngươi.” Hydeine đáp.



Dilin giật mình. Nếu chủ phòng đấu giá ngầm muốn biết khi nào Dilin trở về kỳ thật rất đơn giản, Dilin và Hydeine đều không che dấu hành tung, chỉ cần ông ta phái người chú ý một chút, tin tức đương nhiên sẽ truyền qua. Sở dĩ ông ta đến cửa nhiều lần, chỉ để tỏ vẻ mà thôi.



“Cho nên, chúng ta còn có thời gian.” Hydeine cười cúi đầu.



Dilin phối hợp nghiêng đầu.



Hành vi chẳng phân biệt cao thấp này, hắn vẫn rất hoan nghênh.



Chủ phòng đấu giá ngầm quả nhiên đến rất nhanh, có điều ông ta vẫn cảm thấy ánh mắt Dilin nhìn mình mang theo bất mãn. Chẳng lẽ ba vạn lần trước còn chưa đủ? Rõ ràng ông đã thêm một vạn. Ham muốn của vị Bassekou thiếu gia này không khỏi quá lớn rồi.



Nghĩ vậy, trong lòng ông ta có chút không thoải mái, “Dilin thiếu gia, thật có lỗi, tôi tới chậm.”



“Ông đáng lẽ nên đến sớm một chút.” Dilin nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, càng muốn nhanh trở nên mạnh hơn, “Đúng rồi, khi nào tôi có thể chủ trì đấu giá?” Sớm ngày hoàn thành thử thách, cậu mới có thể sớm tốt nghiệp, dốc lòng nghiên cứu ma pháp.



Ông chủ nhìn thấy cậu gấp gáp, vội hỏi: “Nếu Dilin thiếu gia và Hydeine đại sư không chê, có thể làm tối nay.”



Dilin ngẩn ra, “Nhanh vậy?”



Ông chủ cười: “Đồ vật để đấu giá ta đã chuẩn bị đầy đủ từ tháng trước, đều là hàng tốt có sẵn. Chẳng qua Dilin thiếu gia và Hydeine đại sư mãi chưa về, cho nên mới trì hoãn đến bây giờ.”



Dilin ngẫm nghĩ, gõ nhịp nói: “Được, vậy tối hôm nay.”



Bob đột nhiên đi ra, lo lắng hỏi: “Thiếu gia, thân thể cậu chịu nổi không?”



Thân thể Dilin cứng đờ, khóe mắt thấy Hydeine tươi cười đầy thâm ý, ngoài cười trong không cười nói: “Đương nhiên.”



Bob bị cậu nhìn bằng ánh mắt đầy lửa giận đến ù ù cạc cạc, thầm nghĩ: Mình chỉ sợ thiếu gia vừa mới trở về vẫn còn mệt mỏi, tại sao trông thiếu gia có vẻ  mất hứng vậy?



Ông chủ không nhận thấy sóng ngầm mãnh liệt, cao hứng phấn chấn: “Tôi lập tức trở lại chuẩn bị.”



Nói là lập tức đi chuẩn bị, kỳ thật đã được chuẩn bị tốt.



Ông chủ trở về lệnh cho nhân viên hủy bỏ những vật phẩm định bán đêm nay, thay bằng đồ vật nghiệp đoàn ma pháp đặc biệt đưa tới, rồi lẳng lặng đứng sau hậu đài chờ Dilin và Hydeine đến.



Vì lần chủ trì này, Dilin đặc biệt mặc vào bộ quần áo đẹp nhất của mình. Ngày đó ở phòng đấu giá, cậu quan sát thấy người chủ trì cũng mặc trang phục bắt mắt như vậy. Bản thân cậu đã có bộ dạng xinh đẹp, mặc vào kiện quần áo kia càng giống như búp bê tinh xảo, vừa bước xuống xe ngựa liền khiến cho rất nhiều người chú ý.



Dilin nhíu mày, ánh mắt trắng trợn của người khác khiến cho cậu rất không thoải mái.




Kỳ thật quyển sách này không khan hiếm hơn quyển trục ma pháp cấm chú, bởi vì sách có thể được sao chép, nhưng điểm tốt là một khi học được cấm chú trên, chỉ cần tinh thần lực đầy đủ có thể sử dụng nhiều lần. Hơn nữa nó là ma pháp cấm chú của mộc hệ, so ra trân quý hơn ba hệ kia một chút. Dù sao trong bốn hệ số người luyện mộc hệ là ít nhất, có thể luyện đến cấp sử dụng cấm chú càng hiếm.



Nhưng ma pháp sư mộc hệ đến phòng đấu giá rất ít, có tám vạn càng thiếu, có tám vạn lại muốn mua hoàn toàn không có.



Cho nên sách ma pháp cấm chú mộc hệ bị… lạnh nhạt.



Dilin đấu giá xong mọi vật, đang muốn thở một hơi thì thấy ông chủ đột nhiên chạy đến, kéo cậu sang một bên, nhỏ giọng: “Có một đồ vật cần bán đấu giá, xin Dilin thiếu gia hỗ trợ.”



“Cái gì vậy?” Dilin rất rõ ràng, có thể để ông chủ chạy tới lúc này, chắc chắn không phải hàng hóa bình thường.



“Tôi cũng không biết. Do tư tế Quang Minh thần hội đưa tới, nói muốn bán đấu giá hôm nay.” Ông chủ nhìn cậu, “Hay là, để tôi nhờ Andy đến đấu giá.”



Andy chính là người chủ trì ban đầu.



Dilin nhíu mày. Cậu có cảm giác, Quang Minh thần hội nhắm vào cậu mà tới. Nhưng tại sao?



Ông chủ thấy cậu không phản đối, đang muốn đi thì nghe Dilin nói: “Từ từ, tôi đến.”



Nếu cậu chủ trì phòng đấu giá, nhất định phải kiên trì tới cùng. Huống chi, cậu chỉ bán đồ, không tranh đoạt vật, dù đồ vật có trân quý cũng không tạo thành hậu quả gì.



Ông chủ thấy cậu đáp ứng, lập tức xuống đài.



Mọi người đang định đi thì nhìn thấy vẻ mặt hai người, khẳng định có chuyện, lại sôi nổi ở lại.



Dilin trở lại trước đài: “Xin các vị dừng bước, còn một đồ vật nữa muốn bán đấu giá.”



“Sớm đã biết rồi.”



Người phía dưới đột nhiên cãi lại.



Dilin ngẩn người, lập tức mỉm cười.



Có lẽ cậu tươi cười quá rực rỡ, khiến những người vốn bất mãn cậu chủ trì cứng ngắc cũng hết oán giận.



Qua một lát, một tư tế khoác áo bào đi tới, trên tay ông ta cũng bưng một cái khay, có điều khay của ông ta rõ ràng tinh xảo hơn khay của phòng đấu giá nhiều lắm. Mặt trên đặt một cái hộp nhỏ.



“Đây là cái gì?” Dilin tò mò hỏi.



Người phía dưới nghe thấy người chủ trì cũng không biết là gì, không khỏi càng thêm tò mò.



Tư tế nói: “Ngài mở ra sẽ biết.”



Dilin nghe lời mở ra, một tảng đá màu vàng đặt bên trong. Cậu vẫn mờ mịt như cũ.



Tư tế nói: “Xin cầm lên.”



Dilin vươn tay cầm lấy tảng đá, đang muốn hỏi lại, đột nhiên nhìn thấy tờ giấy bị đè phía dưới, trên mặt viết bảy chữ –



Mảnh vỡ thần cách của đất mẹ.



“Thần cách là gì?” Dilin nhịn không được hỏi ra tiếng.



Bốn phía đột nhiên im lặng.



So với lúc cậu vừa lên sân khấu còn an tĩnh hơn.



Hô hấp của mỗi người đều ngừng nghỉ.



Dilin theo bản năng nhìn về phía Hydeine, phát hiện hắn đang cau mày.



Thanh âm bình tĩnh vô song của tư tế thản nhiên vang lên, “Thần cách là ngọn nguồn sức mạnh của thần.