Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 30 : Tin nhắn
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Khi Hàn Việt tỉnh lại, thần trí vẫn còn có điểm mơ hồ. Hắn phảng phất cảm thấy chính mình đã ngủ rất lâu, nhưng khi nhìn lên đồng hồ treo tường, lại chỉ mới mười giờ sáng.
Hắn ngáp một cái, đột nhiên bắt gặp Sở Từ đang tựa vào đầu giường, khoác áo ngủ màu đen, có chút đăm chiêu nhìn hắn.
Rèm cửa sổ phòng ngủ đã buông xuống hết, giữa ánh sáng lờ mờ, gương mặt nghiêng nghiêng của y trắng bệch đến mức gần như trong suốt, tóc mai che phủ chân mày, nhìn qua đặc biệt mềm mại đen tuyền.
Hàn Việt lười biếng đưa tay kéo y vào lòng, dùng sức ngửi ngửi mái tóc thơm ngát của y, mỉm cười một cái: “Mới sáng sớm đã đi tắm rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Sở Từ trầm mặc không lên tiếng, nhắm mắt lại.
“Đang nghĩ gì thế, cứ nhìn tôi chằm chằm.” Hàn Việt tự đưa tay sờ sờ lên mặt mình, “Chẳng lẽ đột nhiên yêu tôi rồi sao?”
Hắn nói lời này hiển nhiên là không hi vọng nhận được câu trả lời, Sở Từ không cho hắn một bạt tai đã là tốt lắm rồi.
Hàn Việt cảm thấy ôm Sở Từ như vậy rất hay, đang định vươn người lên hôn y một cái, lại đột nhiên phát giác thân thể trong lòng hơi hơi run rẩy.
Tần suất run rẩy kia rất nhỏ, nếu không để ý kỹ, cơ hồ sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác. Hàn Việt hoảng sợ, vội vàng xoay người y lại kiểm tra nhiệt độ trên trán, ngay cả thanh âm cũng thay đổi: “Em làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Sở Từ lắc đầu, thấp giọng nói: “Tôi khó chịu.”
“A, khó chịu chỗ nào? Để tôi đi gọi điện cho…”
“Không cần. Trong lòng tôi khó chịu.”
Hàn Việt lập tức ngây ngẩn cả người, hồi tưởng lại một chút, trong thoáng chốc tự hỏi không biết có phải tối hôm qua đã làm quá đáng, khiến y gia tăng cái gì áp lực tâm lý, cho nên sáng sớm thức dậy trong lòng khó chịu? Thoáng chốc sau, lại lén lút vẽ ra ảo tưởng không thực tế, thầm nghĩ y có phải hay không đột nhiên nhận ra đã thích hắn, chính là trước kia mạnh miệng không thừa nhận, cho nên trong lòng y cảm thấy rất mâu thuẫn rất phức tạp? Các loại ý niệm lượn qua lượn lại trong đầu hơn trăm lần, hắn mới thật cẩn thận hỏi: “Em… em đang nghĩ gì?”
Sở Từ bước nhanh về giường, vừa mới nằm xuống, Hàn Việt đã mơ mơ màng màng ngồi dậy, cáu kỉnh vò vò đầu, mấy giây sau mới phản ứng lại: “Ai đây? …Mẹ kiếp, mấy giờ rồi?”
Hắn xoay người lăn xuống giường, từ trong túi áo khoác lấy di động ra, nhìn thoáng một lượt.
Bàn tay Sở Từ đặt ở trong chăn run khe khẽ, móng tay cấu nhẹ lên da thịt mấy cái mới miễn cưỡng khống chế được âm thanh của mình: “…Gì thế? Là ai vậy?”
“–Tin nhắn.” Hàn Việt nhìn di động, một bên làu bàu tại sao thời gian đã trễ thế này, tại sao vừa ngủ một giấc đã đến tận bây giờ, một bên mở tin nhắn ra xem, “À, không có gì đâu, lão đại nhà tôi nhắn tin nói hắn dẫn theo người tình đến Cửu Trại Câu
chơi hai ngày, nhờ tôi nhắn lại mấy tiếng với lão thái thái. Lão thái thái nhà tôi không quen dùng di động.”
Nếu lúc này hắn ngẩng đầu lên sẽ thấy Sở Từ trong phút chốc mặt mày tái nhợt, đôi môi không còn chút máu, rất lâu sau mới run rẩy hỏi: “…Anh nói ai nhắn tin cho anh?”
“Lão đại nhà tôi.” Hàn Việt ngáp một cái, mơ mơ hồ hồ nhìn thời gian trên di động, “Tôi thế nhưng có cảm giác vừa ngủ một giấc đã lâu như vậy, chẳng lẽ tối qua thật sự làm lụng vất vả quá mức sao… Chết tiệt, lão tử không yếu đến mức đó chứ… Mà nói đi nói lại, đúng là phá đám, lúc này rồi hắn còn dẫn người tình ra ngoài dạo chơi, hắn không biết hai chữ ‘khiêm nhường’ viết thế nào hay sao!”
Sở Từ vẫn không nhúc nhích ngồi ở bên giường, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hàn ý thấu tận tâm can từ trong xương sống lan rộng, khiến y run rẩy không thể khống chế.
Làm sao có khả năng…
Làm sao… Làm sao có khả năng…!
“Sở Từ?” Hàn Việt ngẩng đầu lên, “Em sao thế, vẫn còn khó chịu?”
“…” Sở Từ hơi run run, dùng sức cắn chặt đầu lưỡi, cảm giác khoang miệng trào lên mùi máu tươi dày đặc, đau đớn tựa như tia chớp khiến y phải rùng mình, miễn cưỡng phát ra thanh âm bình thường: “…Không, không có gì.”