Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 31 : Lễ vật tạ ơn

Ngày đăng: 11:22 18/04/20


Long Kỉ Uy sải bước xuyên qua hành lang, lão Long lắc đầu vẫy đuôi bay theo đằng sau, có mấy lần muốn nhào lên đùi hắn, đều bị hắn không chút lưu tình một cước đá văng ra.



Cứ như thế ba lần bốn lượt, mặt mày lão Long có điểm không nhịn được, vừa thẹn vừa giận lại mất tinh thần, không thể kiềm chế mà phát ra mấy tiếng kêu gào chít chít quái dị, muốn dùng cái sừng dài nhọn trên đầu đâm vào chân Long Kỉ Uy. Nhưng còn chưa kịp đâm, Long Kỉ Uy đã đột nhiên quay đầu lại, dùng Miêu ngữ lãnh khốc trách mắng một tiếng, khiến lão Long sợ tới mức co rụt đầu, thân thể dài hơn hai thước ủy ủy khuất khuất cuộn lại thành một khối.



Lão Vu đúng lúc mở cửa phòng tư liệu bước ra, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh: “Sao lại biến lớn đến mức này?”



Long Kỉ Uy lạnh lùng đáp: “Ăn mấy thứ dơ bẩn.”



Lão Long tựa hồ có thể nghe hiểu lời hắn nói, xấu hổ ‘chít chít’ hai tiếng.



Lão Vu kinh ngạc hỏi: “Cậu cho nó uống máu? Cái này chắc phải ăn hết cả một người sống mới biến lớn được như vậy!?”



“Không phải người sống, không phải hoàn chỉnh, cũng không phải tôi đút nó.” Long Kỉ Uy hoàn toàn không đếm xỉa đôi mắt đã sắp lọt ra ngoài của lão Vu, quay đầu lạnh lùng nói với lão Long: “Trước khi tiêu hóa xong không cho phép mày đụng vào người tao.”



Lão Long xìu xuống, chít chít mấy tiếng, chậm rãi bay tới góc tường, cuộn thành một đống không nhúc nhích.



Long Kỉ Uy nửa điểm thương hại cũng không bố thí, trước ánh mắt ai oán của lão Long không hề quay đầu lại, tiêu sái bỏ đi.



Ngày đó ở đường núi quốc lộ, trợ thủ tâm phúc đứng chờ dưới thang lầu, vừa nhìn thấy Long Kỉ Uy lập tức nghênh đón, thấp giọng nói: “Long xử, ả đàn bà kia đã đem tới đây trông chừng, ngài tính làm sao bây giờ? Cứ giữ lại như vậy, lỡ đâu Hàn gia phát hiện…”



“Hại phụ nữ mang thai rất tổn âm đức, cứ giữ lại trước đi.”



Tên thuộc hạ gật đầu một cái: “Vâng, ngoài ra còn có một chuyện khác. Hàn tư lệnh từ Đài Châu chuẩn bị khởi hành quay về Bắc Kinh, đoán chừng hai ngày nữa sẽ xuất phát. Ngài có bước tiếp theo cho kế hoạch không?”


Ông còn chưa dứt lời, đã bị Sở Từ cắt ngang: “Ngài quá khách sáo rồi.”



Khác với Hàn lão gia tử, thanh âm Sở Từ nói chuyện rất thản nhiên, nghe ra tâm tình không hưng phấn lắm, thậm chí còn có cảm giác lãnh đạm xa cách.



Nếu đầu óc Hàn Việt lúc này tỉnh táo hơn một chút, có thể phát hiện Sở Từ kỳ thật không hòa nhập vào bầu không khí của Hàn gia. Tuy y ngồi ở chỗ này, lại giống như có một tấm khiên vô hình ngăn cách y cùng tất cả mọi người, đem một mình y phong tỏa trong thế giới băng lãnh.



Biểu hiện của y thật ra rất rõ ràng, nhưng Hàn Việt đã uống khá nhiều, trong lòng lại tràn ngập vui sướng khoái hoạt, chỉ thấy Sở Từ càng nhìn càng yêu, hoàn toàn không phát hiện ra điểm dị thường.



“Đây không phải khách sáo, đây là lời thật lòng của tôi. Đối với hai đứa con tôi, tôi cũng nói y như vậy, có ân báo ân, có oán báo oán, đó là thái độ đối nhân xử thế cần thiết!” Hàn lão tư lệnh đặt ly rượu xuống bàn, mỉm cười nhìn về phía Sở Từ, trong mắt đều là ý tứ yêu thương vui vẻ: “Tôi cũng không biết cậu thích cái gì thiếu cái gì, như vậy đi, nếu cậu có yêu cầu nào, cậu cứ nói với tôi. Chỉ cần tôi có thể làm chủ, tôi nhất định cố gắng thay cậu làm chủ, cậu thấy thế nào?”



Bàn tay cầm đũa của Sở Từ thoáng chốc hơi run rẩy một chút. Nhưng đó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, bởi vì ngay kế tiếp y đã vững vàng đặt đôi đũa xuống, biểu tình bình thản trước sau như một, thanh âm cũng nhẹ nhàng: “Mặc kệ tôi có yêu cầu gì đều có thể nói ra sao?”



Hàn lão tư lệnh nghiêm túc nói: “Chỉ cần Hàn gia chúng tôi có thể làm!”



Sở Từ bình thản nhìn Hàn lão tư lệnh, phảng phất như đang đắn đo xem nên lựa chọn từ ngữ thế nào, sau một lúc lâu ánh mắt mới chuyển sang Hàn Việt, chằm chằm nhìn hắn mấy giây không chớp.



Ánh mắt y không có gì khác lúc bình thường, điều kỳ lạ duy nhất chính là, suốt thời gian này y cứ luôn lười biếng không vực dậy nổi tinh thần, hiện tại ngước nhìn Hàn Việt lại đặc biệt tỉnh táo trầm ổn.



Đôi mắt Sở Từ không mang theo nửa điểm cảm tình, chỉ đơn thuần như đang nhìn người qua đường, khiến cho Hàn Việt nảy sinh dự cảm bất an trong lòng.



Không đợi hắn kịp phản ứng, Sở Từ đã quay sang Hàn lão tư lệnh, thanh âm rõ ràng mà hòa nhã, lại nhấn mạnh từng chữ để tất cả mọi người đều nghe thấy rành mạch: “–Hàn tư lệnh, tôi cùng Hàn Việt sống chung hai năm, hai năm này đã phá nát tất cả sức khỏe cùng tinh thần tôi. Tôi cảm thấy chán ghét sâu sắc, không muốn tiếp tục như vậy nữa…”



Y dừng một chút, nói rõ từng chữ một: “Hàn Việt, chúng ta chia tay đi.”