Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 45 : Phiên ngoại 1

Ngày đăng: 11:22 18/04/20


Lần đầu tiên Hàn Việt gặp Sở Từ, kỳ thật hoàn toàn là do trùng hợp.



Hôm đó Hàn Việt cùng đám bạn bè ra ngoài dùng cơm, quyết định đến một nhà hàng Quảng Đông ăn cua. Đầu bếp nhà hàng bắt một con cua đế vương từ trong thùng nước ra cho bọn họ xem, tính luôn tám chân hai càng ước chừng năm kg, không thể nghi ngờ chính là lão đại chốn này. Kết quả khi thức ăn dọn lên, con cua lớn như vậy thế nhưng chỉ lấp đầy hai dĩa, rõ ràng là đã nhỏ đi một vòng.



Lúc ấy đám người thái tử gia kia cảm thấy bị xúc phạm rõ ràng: tiền dĩ nhiên không quan trọng, mấu chốt là không thể bị kẻ khác xem như rác rưởi mà đùa giỡn. Lúc đưa con cua cho chúng tôi xem rõ ràng lớn như vậy, như thế nào khi dọn lên bàn lại biến thành con cua cháu chắt?



Ban đầu bọn họ còn chưa bộc lộ xuất thân, chỉ ngồi yên tại chỗ đập bàn gọi quản lý tới. Quản lý nhà hàng đến nhìn, cứ tưởng đâu bọn họ dễ xơi, cười hề hề giả ngu, một lát thì nói con cua chiên lên sẽ teo lại một chút, một lát thì nói bọn họ đã nhìn lầm rồi, con cua ấy vốn không lớn dữ vậy, dù sao bây giờ cũng đã dọn lên, bắt buộc phải trả tiền thôi!



Thái độ qua loa của tên quản lý đặc biệt trắng trợn, cuối cùng còn hất mặt liếc nhìn đầy thách thức, bộ dáng rành rành ‘chúng tôi là nhà hàng kinh doanh nổi tiếng, các người có thể làm gì hử’.



Đám người Hàn Việt lý nào dễ chọc? Tất cả đều là quân nhân chuyên nghiệp từng lăn lộn chiến trường, chỉ có một mình Bùi Chí tính tình ôn hòa, còn lại đều nóng nảy thô bạo, lúc này lập tức hùng hùng hổ hổ đập bàn.



Tên quản lý nhà hàng vội luống cuống: “Làm gì làm gì? Có chuyện gì từ từ nói, gây sự là sao đây?” Nói xong liền gọi bảo vệ tới đuổi người.



Mấy tên bảo vệ chưa kịp ra tay, Hàn Việt đã chậm rãi cầm lấy điếu thuốc trên môi, dụi tắt xuống tấm khăn trải bàn, ngay sau đó tiện tay chụp lấy một cái bát to để trước mặt, ném thẳng vào mặt tên quản lý!



‘Rầm’ một tiếng thật mạnh, khắp mặt đất đều là mảnh vỡ, nước canh, mì sợi, thịt cua văng khắp không trung, rơi ngay xuống mặt tên quản lý, khiến hắn toàn thân ướt đẫm!



Tên quản lý nhất thời ngây ngốc, bảo vệ cũng ngây ngốc, hơn phân nửa thực khách trong nhà hàng đều sợ hãi đứng dậy, mấy người nhát gan hơn thì thét lên một tiếng rồi chạy nhanh ra cửa.



Hàn Việt cười lạnh một tiếng, còn chưa kịp nói gì, Bùi Chí đã nhanh chân bước lên phía trước, nho nhã lễ độ lấy từ trong túi quần ra một tấm danh thiếp, đưa cho tên quản lý: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, đánh người không hay đâu. Nào anh bạn, đây là danh thiếp của tôi, hôm nay toàn bộ tổn thất gây ra ông cứ tính cho tôi hết, ông có thể sai người đến nhà tôi thanh toán.” Sau đó hắn quay đầu lại, vung tay lên: “Các anh em, đập!”



Tên quản lý nhà hàng vừa nhìn thấy tấm danh thiếp, lập tức tay chân mềm nhũn, nhận ra ngay hôm nay hắn đã chọc vào mấy người không thể chọc, nhất thời giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Từ… Từ từ nói… Ngàn ngàn ngàn vạn lần đừng… Các… Các vị dừng tay trước đi! Dừng tay trước đi mà…”



Đám người đầy một bụng tức giận kia, ai còn có thể bình tĩnh nghe hắn nói? Bọn họ vừa xăn tay áo lên chuẩn bị đập phá, đột nhiên có một người ở bàn bên cạnh đứng bật dậy, quát: “Làm gì hả? Dừng tay!”



Chỗ Hàn Việt đứng gần nơi phát ra thanh âm nhất, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.



Đó là lần đầu tiên hắn trông thấy Sở Từ.



Trưa hôm ấy, Sở Từ vốn dĩ mời trợ thủ ra ngoài dùng cơm. Lúc đó trợ thủ của y không phải là tiểu Vương mà là một nữ thực tập sinh trẻ tuổi xinh đẹp.



Đến tận sau này Hàn Việt vẫn không biết, kỳ thật nữ trợ thủ xinh đẹp kia đối với Sở Từ có rất nhiều tâm tư vượt xa mức bình thường, chẳng qua Sở Từ trời sinh khí thế lạnh nhạt, vì vậy chậm rãi khiến con gái nhà người ta cóng người chạy mất.



Mấy chuyện linh tinh tạm thời không nhắc tới, nhưng hôm đó Sở Từ mời người ta ra ngoài dùng cơm, đương nhiên sẽ không ăn mặc tùy tiện. Y mặc áo sơ-mi ôm sát người màu đen, tay áo xăn lên tận khuỷu tay, cánh tay bị một mảnh vỡ cắm vào, máu chảy ròng ròng: đó là do Hàn Việt ném vỡ cái bát, mảnh vỡ bay tứ tung, văng trúng người y. Phía dưới y mặc quần jean màu xanh khói, dưới ánh đèn càng hiện rõ là một màu xanh thẫm hết sức dễ nhìn.



Y vốn đưa lưng về phía bàn ăn của Hàn Việt, cho nên lúc y quát dừng tay, chính là tư thế xoay nghiêng thắt lưng về phía bên này, thoạt nhìn càng lộ rõ dáng người, thắt lưng mềm dẻo thon gầy, khiến người ta vừa nhìn thấy liền nhịn không được muốn dùng tay đo một vòng.



Hàn Việt lúc ấy hừ một tiếng, thầm nghĩ cô gái kia bộ dáng bình thường, còn cậu trai thì lại rất… rất…



“Kĩ sư Sở, anh sao rồi?” Nữ trợ thủ hoảng hốt đứng lên, “A, tay anh bị chảy máu!”



Sở Từ phất tay, dùng giấy ăn tùy tiện lau máu đi, “Tôi không sao.” Lại chuyển hướng về phía đám người Hàn Việt, lạnh lùng nói: “Giữa ban ngày ban mặt, các người muốn làm gì?”



Giọng nói của y vô cùng có từ tính, tuy rằng ngữ khí mười phần tức giận, nhưng nghe vào tai lại khiến người ra rất thoải mái.



Hàn Việt nhìn gương mặt y, chẳng biết tại sao trong đầu đột nhiên phát nổ, tựa như có một dòng điện lưu vui sướng chạy dọc sống lưng, cảm giác vừa ngưa ngứa vừa kích thích.



Một người xuất thân từ quân đội trong đám bạn của Hàn Việt gần như không thể khống chế, hùng hùng hổ hổ đẩy tên bảo vệ ra, rống lên một câu về phía Sở Từ: “Không liên quan tới mày! Cút qua một bên đi!”



Sở Từ cầm lấy chiếc đũa, ném thẳng vào hắn.



Trong lòng Hàn Việt thế nhưng tung tăng cùng phấn khởi lạ thường. Đó không phải cảm giác sinh ra khi giáp mặt với đối thủ chuẩn bị đánh nhau, mà là một loại kích thích mãnh liệt, phảng phất như con mãnh thú vừa nhìn thấy động vật nhỏ mập mạp, trắng trẻo đi lạc tới địa bàn của mình, lập tức muốn nhào tới một ngụm nuốt trọn con mồi.



“Ai da, cánh tay bị sao vậy, là bị mảnh vỡ đâm trúng phải không? Đều do tôi đều do tôi…” Sở Từ còn chưa kịp bước tới, giữa chừng đã bị Hàn Việt chắn đường, vừa phân trần vừa mạnh mẽ kéo tay y lên xem xét vết thương: “Thật là… Tay tôi trơn quá, không cẩn thận đánh rơi cái bát.”



“…” Sở Từ lúc ấy cứ ngỡ đâu bản thân nghe lầm, không tự chủ mà đánh giá nét mặt Hàn Việt một chút, phát hiện người này thế nhưng tỉnh bơ như ruồi, hoàn toàn không đỏ mặt!



“Vết thương sâu thế này không đi gặp bác sĩ không được, bây giờ cậu còn đang chảy máu, lỡ đâu nhiễm trùng thì phiền phức lắm. Như vậy đi, vừa vặn xe tôi đang đậu trước cửa, tôi đưa cậu đến bệnh viện khám nhé?”



“…” Bây giờ không riêng Sở Từ cảm thấy bản thân nghe lầm, mà ngay cả đám bạn bè của Hàn Việt cũng cảm thấy lỗ tai bọn họ có vấn đề! Một người nhỏ giọng hỏi: “Hàn nhị, hôm nay còn quậy không?”



“Quậy cái gì mà quậy! Không phải chỉ là con cua thôi sao? Các người chưa nhìn thấy bao giờ à?” Hàn Việt nhịn không được vung tay lên, ánh mắt thoáng liếc sang nữ trợ thủ xinh đẹp, con ngươi dao động hỏi Sở Từ: “Ra ngoài dùng bữa với bạn gái?”



Sở Từ dù sao lúc ấy cũng còn trẻ tuổi, bị người ta hỏi như vậy, lập tức lắc đầu.



Hàn Việt mỉm cười, vỗ mạnh lên vai Bùi Chí: “Người anh em, cô gái này giao cho cậu, đưa người ta trở về an ủi thật tốt nhé! Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện trước!”



Bùi Chí sửng sốt: “Hàn nhị, hôm nay cậu bị Lôi Phong* thúc thúc ám lên người hả?”



*Lôi Phong: một vị anh hùng Trung Quốc luôn xả thân quên mình giúp đỡ mọi người, hết lòng hết dạ phục vụ nhân dân.



Sở Từ cũng sửng sốt, lửa giận vốn đang cháy bừng bừng đều bị mấy lời giải thích ân cần của Hàn Việt dập tắt, theo bản năng xua xua tay: “Không cần đâu, vết thương nhỏ thế này tùy liện lau đi…”



“Đây không phải vết thương nhỏ!” Hàn Việt nghiêm mặt nói, “Nếu xử lý không tốt sẽ bị nhiễm trùng, có thể mắc bệnh ngoài da nghiêm trọng! Cậu đừng lo lắng, xe tôi đậu ngay ngoài cửa thôi, chạy vù một cái là tới bệnh viện gần nhất, không mất bao nhiêu thời gian của cậu đâu. Tiền thuốc men gì gì đó tôi trả hết, là lỗi của tôi, nên làm nên làm mà!”




“Là vầy, trong cơ quan của ông có một người tên Sở Từ, y là bạn tôi… Ừ, hôm nay y bệnh, tôi giúp y xin nghỉ phép… Cái gì? Nghỉ bao lâu? Không rõ lắm, ông tự sắp xếp đi…”



Lưu tổng ở đầu dây bên kia đại khái là ân cần trả lời mấy câu, Hàn Việt cũng ậm ừ mấy tiếng rồi cúp máy.



Hắn thoải mái đưa di động cho Sở Từ, nói: “Gọi 110 thử xem?”



Tuy rằng trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, thế nhưng nụ cười ấy rõ ràng đã khác xa so với lần đầu tiên gặp gỡ.



Hàn Việt mà Sở Từ nhìn thấy lần đầu đã được ngụy trang, tất cả nguy hiểm cùng dục vọng đều che giấu kĩ càng, chính bởi vì muốn tạo cho y ấn tượng đẹp. Nhưng mặc kệ hắn che giấu thế nào, khí chất luôn là thứ không thể ngụy trang, nhờ vậy Sở Từ vẫn có thể mơ hồ cảm giác được hắn là kẻ bề trên quen thói ra lệnh, từ đó nảy sinh tâm lý xa cách.



Cho tới thời điểm ngày hôm nay, Hàn Việt đã hoàn toàn đem vỏ bọc ngụy trang xé rách, lộ ra lớp da bên dưới thiên về cưỡng đoạt, cứng rắn thô bạo. Thậm chí nụ cười của hắn cũng ngập tràn cảm giác áp bách như bị kim châm, khiến người ta phát run trong lòng.



Sở Từ cầm lấy di động, ngón tay run run ấn xuống một dãy số, hai lần số 1, một lần số 0, rồi lại dời sang nút ‘Gọi’ màu xanh biếc. Trước khi bấm, y động nhiên dừng động tác, ngẩng đầu lên hỏi Hàn Việt: “Anh… anh họ Hàn?”



Hàn Việt không có ý đem bối cảnh gia tộc ra chèn ép người ta, nhưng cũng không tránh né sự thật về bối cảnh gia đình mình, bởi vậy rất thẳng thắn gật đầu: “Đúng.”



“Hàn của Hàn Quốc?”



“Ừ, chính là bổng tử quốc* đó…”



*Có ba giả thiết về việc tại sao Hàn Quốc bị gọi là bổng tử quốc:



- Có một lần quốc vương Triều Tiên đến Bắc Kinh triều kiến vua Càn Long, Càn Long rất vui, mở tiệc chiêu đãi ông ta ở Tử Cấm thành. Trong buổi tiệc, người hầu bưng một chậu nước lên rửa tay, trong chậu nước có bỏ thêm hương liệu, cánh hoa và muối để sát trùng. Quốc vương Triều Tiên cứ tưởng đâu đó là bát canh, vừa uống vừa khen ngon. Càn Long bật cười, nói với ông ta: “Ông đúng là bổng chùy.” Quốc vương Triều Tiên không hiểu, còn cho rằng Càn Long ban cho ông ta danh hiệu lừng lẫy gì đó, nhanh chóng tạ ân. Từ đó về sau người Hàn Quốc bị gọi là “bổng tử” (tức “bổng chùy”, do cách phát âm khác nhau giữa các vùng), chính là chê cười bọn họ ngu muội vô tri.



- Lúc Nhật Bản chiếm Đông Bắc, cảnh sát cấp thấp là người Hàn Quốc. Nhưng người Nhật Bản không tin họ, cho nên không trang bị súng ống, chỉ phát cho một cây gậy (bổng tử). Đám người Hàn Quốc này lại thích bắt nạt người Trung Quốc, hở một chút là dùng gậy đánh người, vậy nên sau này bị người Trung Quốc gọi là Cao Ly bổng tử.



- Hàn Quốc trước đây là Cao Ly, Cao Ly dư thừa nhân sâm, mà ở Trung Quốc thì nhân sâm còn có tên gọi khác là “bổng tử”. Vậy nên dùng Cao Ly bổng tử để gọi người Hàn Quốc chỉ đơn giản là thói quen của người Trung Quốc mà thôi.



Sở Từ không có lòng dạ nào để ý câu đùa bỡn của hắn, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, gần như không còn chút máu nào, “Anh nói anh đứng thứ hai trong nhà, có phải anh có một người anh trai tên… Hàn Cường?”



Hàn Việt có chút kinh ngạc: “Ý, cậu quen lão đại nhà tôi? Hay là anh ấy ở Bắc Kinh đặc biệt nổi tiếng?”



Sở Từ lập tức toàn thân cứng đờ, Hàn Việt căn bản không thể tìm ra chút biểu tình nào trên gương mặt y, thế nhưng đó chỉ là chuyện xảy ra trong mấy giây ngắn ngủi, bởi vì ngay sau đó y đột nhiên lật nhào hắn, từ trên sofa bật dậy chạy đi, khí lực kia quả thật hù chết người, làm cho Hàn Việt thoáng ngây ngốc.



Hắn xoay người ngồi dậy, chạy theo Sở Từ, chỉ thấy y từ trong phòng bếp vọt ra, trong tay cầm theo dao gọt hoa quả khá dài, chỉ vào hắn lạnh lùng nói: “Lập tức cút ra ngoài cho tôi!”



“Cậu đặt dao xuống…”



“Cút đi!” Thanh âm Sở Từ sắc bén đáng sợ, đáy mắt tràn ngập tơ máu, “Nếu không tôi sẽ chém anh ngay bây giờ!”



“Cậu thả lỏng một chút, đặt dao xuống trước…” Hàn Việt tất nhiên không hề sợ cây dao nho nhỏ kia, hắn chỉ cảm thấy Sở Từ kích động như vậy, nói không chừng sẽ trượt tay làm bị thương chính mình. Hắn một bên xua tay, một bên chậm rãi bước về phía trước, thầm nghĩ thừa dịp Sở Từ không chú ý sẽ đoạt lấy cây dao, thật không ngờ động tác của y lại nhanh như tia chớp, ánh sáng trắng lạnh vừa lóe lên, hắn đã thấy bàn tay mình bị chém ngang một đường!



Vết thương kia không sâu lắm, nhưng lại chạy dọc hết bàn tay, máu tươi lập tức chảy ra, làm Hàn Việt hít sâu vào một ngụm khí lạnh.



“Lập tức cút ra ngoài cho tôi! Cả đời đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!!” Sở Từ một tay cầm dao, một tay run rẩy chỉ về phía cửa lớn: “Bằng không lần sau gặp lại tôi nhất định giết chết anh! Tôi nói được làm được!”



Y chưa kịp dứt lời, Hàn Việt đột nhiên một bước xông thẳng về trước, một tay nhanh chóng thuận thế bẻ ngược cánh tay cầm dao của y, đồng thời nâng gối đá thẳng vào bụng y, trong nháy mắt khiến y đau đến gập người.



Một đá này Hàn Việt đã tính toán cẩn thận, vị trí dừng ngay dưới bụng, có thể tạm thời khiến Sở Từ vô cùng đau đớn lẫn mất đi năng lực hành động, nhưng cũng không đến mức tổn thương nội tạng.



Thế nhưng trong khoảnh khắc bị ép buông dao xuống, y vẫn cố gắng hướng lưỡi dao về phía trước một chút. Hàn Việt trở tay không kịp, lập tức bị đâm thẳng vào hõm vai.



Dao gọt hoa quả đương nhiên không thể tạo thành vết thương nghiêm trọng, cổ tay Sở Từ sau khi bị chặt cũng chẳng còn bao nhiêu khí lực, nhưng lại vô cùng chính xác, áo khoác của Hàn Việt lập tức bị đâm xuyên qua, lưỡi dao chạy dọc theo bắp thịt, máu tươi ào ạt chảy.



Hàn Việt cúi đầu nhìn lướt qua vết thương, sắc mặt không thay đổi, bàn tay đang giữ chặt tay Sở Từ kéo mạnh về phía trước, ngay sau đó chém mạnh lên gáy y!



“A…” Sở Từ đau đớn hét lên một tiếng, rồi lập tức ngã quỵ xuống, bị Hàn Việt một phen ôm vào trong ngực.



“Hừ, thật có bản lĩnh.” Hàn Việt chùi đi vết máu trên vai, nhân tiện đem chiếc khăn thấm máu vào phòng bếp, sau đó một tay ôm lấy Sở Từ ngồi xuống.



Thời điểm bất tỉnh nhân sự, Sở Từ nhìn qua hết sức tĩnh lặng, hai mắt gắt gao nhắm nghiền, hàng mi cong dài che khuất phân nửa vòng cung. Mái tóc đen hỗn loạn phủ lên trán, làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa.



Hàn Việt bị chém hai nhát, trong lòng vốn dĩ hơi bực tức, thế nhưng cứ ôm Sở Từ trong lòng như vậy, chút bực tức này bỗng chốc tan thành mây khói.



“Còn làm bộ văn võ song toàn.” Hàn Việt cúi đầu, hung hăng hôn lên mặt y một cái.



Hắn ôm Sở Từ vào thư phòng, do dự đi xung quanh một lượt, cuối cùng quyết định đặt Sở Từ lên ghế dựa, còng ngược tay y ra phía sau lưng ghế.



Tư thế này giúp đầu y có thể tựa lên ghế, không khó chịu lắm, nhưng vẫn có thể bảo đảm y không được tự do hành động.



“Em con mẹ nó không đồng ý, vậy cũng đừng mong lão tử cho em bước ra khỏi cửa.” Hàn Việt vỗ vỗ lên khuôn mặt hôn mê, lại dùng lực vuốt phẳng đôi chân mày đang cau lại của y.



“Lo lắng như vậy làm gì, có gì đáng sợ đâu.” Hắn dừng một chút, tựa như cam đoan với chính mình, khẽ nói: “Chờ sau này… nhất định sẽ bồi thường thật tốt cho em.”