Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 46 : Phiên ngoại 1
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Thời điểm Sở Từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy sau gáy không ngừng đau nhói lên, nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Một ly nước ấm lập tức được đưa tới bên miệng, Sở Từ theo bản năng uống hai ngụm, ý thức dần dần trở nên tỉnh táo.
Ngay sau đó, y liền phát hiện có điểm không ổn — hai tay y đang bị còng ngược ra phía sau lưng ghế!
“Anh làm gì vậy!?” Sở Từ buột miệng kêu to, kế tiếp lại vì sau gáy đau đớn mà rên lên thành tiếng, “A…”
Hàn Việt thoáng sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, người ta bị chém vào sau gáy tất nhiên là đau rồi. Lúc ra tay hắn cũng quên mất Sở Từ không giống đám bạn bè da dày thịt béo trong quân đội, cho dù đánh y cũng phải ngàn vạn lần chú ý đến khí lực, nếu không sẽ tạo nên thương tổn khó mà đoán trước.
Hắn hiếm khi áy náy mười phần giúp Sở Từ xoa xoa sau gáy, “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tại vì lúc ấy em hơi kích động… Sau này tôi không bao giờ làm như vậy nữa!”
Kỹ thuật mát-xa của hắn đúng là hạng nhất, khiến Sở Từ thoáng chốc thả lỏng, nhưng ngay sau đó lại lập tức phản ứng, dùng sức giãy dụa cánh tay, “Thả tôi ra!”
“Không được.” Hàn Việt cúi người, hôn lên mái tóc y một cái, “Khi nào em đáp ứng, tôi mới thả.”
Sở Từ nhất thời có điểm sởn gai óc.
Ngữ khí này của hắn thật sự rất giống mấy tên nhóc bướng bỉnh lúc ra điều kiện, nhưng nhóc con nhà người ta uy hiếp nhiều nhất cũng chỉ là “Anh không đáp ứng em sẽ khóc”, chứ không phải “Em không đáp ứng anh sẽ giam cầm tự do thân thể em”. Quan trọng nhất chính là, nhóc con sẽ không đánh người, không còng tay, trong túi quần cũng không chứa một khẩu súng!
“Hàn… Việt, anh nói anh tên Hàn Việt đúng không?” Sở Từ cố gắng bình tĩnh, thế nhưng giọng nói vẫn không thể khống chế mà run rẩy, “Anh có thể thả tôi ra trước không? Anh còng tôi như vậy, tôi không có cách nào đáp ứng…”
“Em đáp ứng, tôi lập tức thả ngay.”
“–Tôi không thể đáp ứng anh. Tôi không thích đàn ông, cũng không muốn qua lại với anh. Quan trọng hơn là…” Sở Từ dừng một chút, khớp hàm đột nhiên nghiến chặt, “Tôi rất chán ghét anh.”
Hàn Việt đột nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh đầu gối y, hỏi: “Vì tôi xông vào nhà em, còn động tay động chân với em?”
Sở Từ run rẩy lắc đầu, sau đó lại bỗng dưng gật đầu.
“Rốt cuộc là phải hay không phải?”
“…Anh họ Hàn.” Sở Từ chậm rãi nói, thanh âm vẫn không ổn chút nào, “Tôi chán ghét… Tôi hận những người như anh.”
Hàn Việt nhất thời có chút u mê: “Ý em là… em chán ghét những người thuộc giai cấp đặc quyền đúng không!? Em cảm thấy chúng tôi kiêu ngạo độc tài, cho nên tốt nhất là tránh thật xa? Vậy thì em lầm rồi, tuy đôi lúc tôi cũng chẳng hiền lành gì, thế nhưng dù sao cũng xem như biết nói đạo lý… A, đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, trong chuyện của em tôi quả thật không nói đạo lý.”
Hắn gặm cắn không nhẹ không nặng trên chân y, còn gãi gãi nơi lòng bàn chân cùng những ngón chân. Sở Từ có thói quen đi tắm mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, thế nên Hàn Việt không thấy bẩn chút nào, ngược lại còn thấy mười phần kích thích.
Niềm hưng phấn kia càng mê hoặc hắn chìm đắm trong việc trêu đùa Sở Từ, hờ hững khơi gợi nên tình dục của y. Rất nhanh, lực đạo rút chân về của Sở Từ càng lúc càng trở nên yếu ớt. Hắn vén ống quần của y lên khỏi cẳng chân, đồng thời một cánh tay cũng mò lên trên, thô bạo kéo khóa quần của y xuống.
“Đừng!” Sở Từ phát ra thanh âm run rẩy, thậm chí còn có đôi chút ý tứ cầu xin, “…Van xin anh!”
Hàn Việt thuần thục đem khí quan còn say ngủ của Sở Từ ra, đầu tiên là dùng tay đùa nghịch vài cái, cảm thấy cơ thể y căng thẳng tới cực độ, hắn mới thong thả mà hữu lực vuốt ve thắt lưng y, đồng thời ngẩng đầu lên đem vật nhỏ đáng yêu kia ngậm vào trong miệng.
Được khoang miệng ấm áp mềm mại bao vây khiến cho Sở Từ thoáng chốc rùng mình, khoái cảm chưa bao giờ có giống như thủy triều ập tới, hai mắt mở to không chớp. Y tựa hồ sa vào biển nước, kiệt lực ngẩng đầu lên, không cách nào thốt ra câu từ hoàn chỉnh, thậm chí không thể cự tuyệt, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đè nén đứt quãng.
Hàn Việt trước đây chưa bao giờ làm việc này, cũng không thích người ta làm vậy với hắn, bởi vì nói sao đi nữa cũng có cảm giác sỉ nhục người ta, rất bỉ ổi.
Thế nhưng tư tưởng đã ăn sâu vào gốc rễ trong nhiều năm kia hiện tại liền không chịu nổi một đòn, hắn cam tâm tình nguyện dùng môi lưỡi của mình trêu chọc khí quan không muốn tỉnh giấc, dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn phần đỉnh phía trước, dùng hết toàn bộ kỹ năng khiêu khích dục vọng khát khao của Sở Từ. Thậm chí hắn còn mô phỏng theo tần suất giao hợp mà phun ra nuốt vào khí quan, nghe Sở Từ thở dốc đầy áp lực thống khổ nhưng cũng tràn đầy tình dục, trong lòng hắn chan chứa một cảm giác thành tựu.
Sở Từ không kiên trì được bao lâu, Hàn Việt rất nhanh liền cảm giác được vật nhỏ trong miệng đang cứng lên, hắn biết y sắp phóng thích, nhưng cũng không có ý định nhả ra, ngược lại càng thêm dùng sức ngậm vào sâu hơn.
Rốt cuộc nhịn không được nữa, y bật thốt ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi, lại tựa như dùng hết khí lực toàn thân vẫn không thể kiềm chế, mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy khàn đục. Âm thanh này thật con mẹ nó mê người, Hàn Việt cảm thấy thân thể hắn dường như bị ngọn lửa thiêu đốt, dục vọng cương cứng đến phát đau.
Ngay sau đó, Sở Từ rốt cuộc run rẩy phóng thích. Qua mấy giây giằng co trong cao trào, y kiệt sức ngẩng đầu lên, trong phút chốc hoàn toàn mất hết tri giác, chỉ còn lại khoái cảm như dòng điện lưu hung hăng quất vào cơ thể, khiến y phát cuồng.
Khoái cảm ấy khiến y mê muội, thế nhưng bên trong vẫn ẩn chứa điều gì đó không rõ, dường như là khuất nhục cùng xấu hổ, nhưng dưới kích thích cực đoan ngược lại càng tăng thêm niềm vui sướng tội lỗi.
“Lão tử chính là lần đầu tiên nuốt cái thứ này của người khác…” Hàn Việt đứng lên, một bên lau sạch chất dịch trắng đục bên mép, một bên thờ ơ nói.
Sở Từ ngước đôi mắt giăng đầy sương mù nhìn hắn, dư vị cao trào vẫn chiếm cứ rất lâu trong cơ thể, khiến cho sự tồn tại của hắn làm y thấy sợ hãi vô cùng.
“Có lẽ tôi nên bắt em có qua có lại mới được.” Hàn Việt nâng cằm y lên, dùng ngón tay thô ráp không kiêng nể gì vuốt ve gò má y, thế nhưng vừa bắt gặp ánh mắt y đầy sợ hãi, hắn bỗng nhiên trầm thấp mỉm cười: “Đừng lo, tuy rằng tôi vô cùng muốn hung hăng làm chết em, nhưng hiện tại tôi vẫn có thể miễn cưỡng nhịn xuống.”
Hắn cúi đầu hôn Sở Từ một chút, lại ở trước ngực y véo nhẹ hai điểm đỏ hồng. Thoáng chốc, thân thể y cứng đờ, bởi vì y có thể cảm nhận rõ ràng dục vọng nơi hạ thân hắn đã cương cứng tới cực điểm, cọ cọ vào dưới bụng y, mầm mống uy hiếp lớn đến mức nào quả thật không cần nói cũng biết.
“Tôi cho em thêm chút thời gian suy nghĩ.” Hàn Việt đứng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm Sở Từ: “Kiên nhẫn của tôi cũng không nhiều lắm đâu, em nên tận dụng cho tốt.”
Hắn phất phất tay, xoay người bước nhanh về phía phòng tắm giải quyết vấn đề.