Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 60 : The end of story
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Hầu Du gọi điện cho Bùi Chí, vừa thở dốc vừa hỏi: “Cậu biết Hàn nhị đại gia gần đây quậy cái gì không? Phía quân ủy trung ương đã tạm giữ chú thím của tôi rồi! Tình hình đặc biệt nghiêm trọng! Hắn cố ý vạch trần tôi đúng hay không, thật chẳng có nghĩa khí gì hết!”
Bùi Chí nói: “Chắc cậu đã hiểu lầm Hàn Việt, lão Lương ở quân ủy trung ương bình thường thấy hắn còn phải đi vòng đường khác mà. Cậu có biết gần đây hắn đã đánh thức Long Kỉ Uy không?”
Hầu Du kinh ngạc: “Chẳng lẽ…”
“Nếu cậu có gan, hiện tại cứ gọi cho Long Kỉ Uy hỏi hắn gần đây quậy cái gì, khiến tình hình nghiêm trọng thế này. Còn nếu cậu sợ, hiện tại cứ ngoan ngoãn cúp máy ngồi yên một chỗ hóng mát đi, đừng làm phiền tôi.”
“Cậu đang làm gì?”
“Hưởng thụ cuộc sống.” Bùi Chí cúp máy, tiện tay đút di động vào túi quần. Lão Long tha thiết nhìn giỏ trái cây trên tay hắn, không ngừng nghiêng ngó thăm dò, thế nhưng cứ mỗi một lần sáp tới gần thì Bùi Chí lại đúng lúc nhấc tay lên, khiến cho lão Long muốn ăn mà ăn không được, gấp đến mức kêu grừ grừ.
Bùi Chí chơi rất vui, đột nhiên cửa phòng trước mặt hắn mở ra, Long Kỉ Uy nét mặt trắng bệch tiêu sái bước vào: “Các người đang làm gì hả?”
Lão Long nhân cơ hội nhào tới, vô cùng linh hoạt ngậm lấy trái táo trong giỏ trái cây mà Bùi Chí đang cầm, bay nhanh ra sau lưng Long Kỉ Uy, kế tiếp liền truyền đến tiếng nó diễu võ dương oai gặm táo răng rắc, cực độ kiêu ngạo.
Long Kỉ Uy mệt mỏi xoa xoa ấn đường, nói: “Cơm chiều không được ăn.”
Động tác của lão Long thoáng chốc cứng đờ, sau một lúc lâu mới ảo não bay ra, miệng ngậm trái táo đã ăn dở phân nửa, yên lặng thả xuống giỏ trái cây trong tay Bùi Chí.
Khóe miệng Bùi Chí co giật một chút: “Không không không, không cần, tao tặng cho mày là được chứ gì…”
“Cậu tốt nhất đừng làm thế, trí nhớ của nó tốt lắm. Hôm nay cậu cho nó ăn một trái táo, sau này mỗi ngày nó nhất định sẽ tìm cậu đòi một trái táo, mỗi ngày đều giống như nhau. Dù cậu trốn đến đâu cũng vô ích, nó vẫn sẽ tìm được cậu, kế tiếp dùng đủ biện pháp ép cậu móc trái táo ra.” Long Kỉ Uy dừng một chút, bỗng nhiên mỉm cười âm tà: “Nhớ năm xưa thừa dịp tôi không chú ý, nó ngẫu nhiên ăn thịt một người, sau đó…”
Bùi Chí tự dưng cảm thấy ớn lạnh xương sống.
“Cậu có thời gian thăm hỏi là nửa tiếng.” Long Kỉ Uy bất chợt nghiêm túc nhìn đồng hồ, nói: “Đừng kích thích cảm xúc của bệnh nhân, đừng hỏi những vấn đề bí mật. Phòng bệnh cửu xử trang bị camera ghi hình toàn thời gian, nhất cử nhất động đều phải tuân theo quy tắc.”
Bùi Chí tự dưng cảm thấy cơn ớn lạnh kia biến thành mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng xuống lưng.
Long Kỉ Uy phất tay, ung dung tự tại bỏ đi, lão Long nhắm mắt bám theo phía sau, mấy lần muốn âm thầm bò lên người hắn, thế nhưng vì thân thể quá mức xù xì thô kệch mà đành bỏ cuộc.
Nơi này là phòng bệnh duy nhất thuộc Sở nghiên cứu cửu xử, nếu thời gian quay lại một tháng trước, người nằm trong phòng ngủ say ắt hẳn là Long Kỉ Uy.
Thế nhưng hiện tại, người đang tiếp nhận trị liệu chính là Sở Từ.
Đối với việc tại sao Sở Từ được Long Kỉ Uy đưa đến cửu xử, kỳ thật Bùi Chí cũng không rõ lắm. Hàn Việt dĩ nhiên là không nói quá nhiều với hắn, chỉ đại khái kể rằng bệnh của Sở Từ được cứu rồi, Long Kỉ Uy đột nhiên có lòng tốt, nghĩ ra một biện pháp khiến tế bào ung thư đã di căn quay về điểm khởi đầu.
Lúc ấy, Bùi Chí từng truy vấn là biện pháp gì? Hàn Việt do dự rất lâu mới nói: “Nguyên lý chắc cũng tương tự như dùng dao gamma thôi… Thế nhưng chỉ dựa vào tia phóng xạ cũng không được, hai hôm nữa phải tiến hành phẫu thuật một lần.”
Mặc dù Hàn Việt không giải thích rõ ràng, nhưng Bùi Chí có thể cảm giác được lần phẫu thuật này sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Sở Từ có sống được hay không, đây chính là yếu tố quan trọng nhất.
Hắn đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Sở Từ đang mệt mỏi ngồi trên giường, một tay xoa mạnh lên huyệt Thái dương. Y nhìn qua thật sự vô cùng tiều tụy, nhưng tình trạng cũng không xấu lắm, phải biết rằng khi bị ung thư thời kỳ cuối, trên cơ bản là đứng dậy còn không nổi, người bình thường chỉ biết nằm yên trên giường chờ chết.
“Sao anh vẫn không sửa được tật xấu cứ thích mang đồ đạc này nọ tới?” Nhìn Bùi Chí đặt giỏ trái cây lên đầu giường, Sở Từ tiện tay lật qua lật lại coi thử, không khỏi thở dài: “Thật đáng tiếc, đều là món tôi thích ăn, nhưng bây giờ ăn không hết.”
“Chờ cậu khỏe lại rồi ăn.”
Sở Từ cười rộ lên, giống như cảm thấy hết sức thú vị: “Ha ha, cũng được, xin nhận lời chúc lành của anh.”
“Em… em không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Muốn nói?” Sở Từ nghi hoặc dừng bước, “Không có a.”
Hàn Việt chịu thua: “Chết tiệt, nhưng thì lão tử có!!” Hắn xông lên phía trước, mở rộng vòng tay ôm lấy Sở Từ, dùng sức vùi đầu vào cổ y, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Tôi ở ngay bên ngoài phòng phẫu thuật chờ em… Em phải… em phải bình an đi ra đó.”
Sở Từ vốn có thói quen duy trì khoảng cách với người khác, động tác thân mật này của Hàn Việt thật sự khiến y hơi cứng lại đôi chút, sau đó mới gật đầu: “Ừ, được.”
“Chờ em ra ngoài rồi còn chưa thể ăn uống tùy tiện được, em cố nhịn một chút, sau khi khỏe lên mỗi ngày tôi đều sẽ nấu thật nhiều món ngon cho em. Nhưng em cũng đừng bồi dưỡng thân thể xong thì bỏ chạy, em xem một người bảo mẫu gia đình tốt như tôi, em nhẫn tâm vứt bỏ sao? Em khẳng định là không đành lòng đâu.” Hàn Việt hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Sở Từ: “–Cho nên em nhất định sẽ bình an đi ra, đúng không?”
Sở Từ nhìn vào mắt hắn, chậm rãi gật đầu: “Ừ.”
“Trước kia tôi đã từng làm rất nhiều chuyện sai quấy, thời điểm cảm xúc kích động sẽ hoàn toàn bất chấp hậu quả, sau này vì muốn bù đắp sai lầm, tôi quả thật có thể trả giá bằng cả sinh mạng của mình.” Hàn Việt hình như có chút cảm khái, sau đó lại mỉm cười, lắc đầu nói: “Nếu về sau chúng ta còn cơ hội, tôi nhất định sẽ không làm ra những chuyện khiến bản thân hối hận. Nếu em không muốn ở Bắc Kinh, chúng ta có thể đến vùng nông thôn nước ngoài, xây dựng một nông trường, nuôi mấy con chó, trồng mấy dàn mướp. Nếu em muốn trở lại Quý Châu, vậy chúng ta có thể nhân dịp xuân về hoa nở mà ghé thăm, đi nơi nơi du ngoạn từng chút một.”
Sở Từ nhịn không được hỏi: “Anh không cần quay về quân đội sao?”
Hàn Việt nhìn y, mỉm cười không đáp.
Sở Từ không biết trong đầu hắn có ý niệm gì, chỉ có thể đại khái đoán rằng hắn không thể tăng thêm cấp bậc nào nữa, hay có thể chỉ đơn giản là chuyển nghề cũng không chừng. Hàn Việt vốn phụ trách những hạng mục quân sự vô cùng cơ mật, có thể rất nhiều năm đều phải sống trong căn cứ bí mật, hoặc cũng có thể rất nhiều năm nhàn rỗi không có việc gì làm. Hiện tại nghĩ đến, có rất nhiều chuyện Sở Từ không biết, cũng chưa bao giờ quan tâm.
“Thế… tôi đi vào nhé…” Bác sĩ đang chờ ngoài phòng phẫu thuật, Long Kỉ Uy cũng đứng chờ một bên, ra sức bịt miệng ngăn cản không cho lão Long cất giọng ca vàng. Thời điểm có người ngoài, Sở Từ luôn thấy mất tự nhiên, vội vã phất tay với Hàn Việt, bước nhanh về hướng phòng phẫu thuật.
Hàn Việt nhìn y không chớp mắt, giống như vừa khép mi lại sẽ không nhìn thấy y nữa.
Trước khi bước qua cánh cửa phòng phẫu thuật, Sở Từ đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Hàn Việt: “Thật ra hôm đó trong bệnh viện, có một câu tôi nói với anh là nói dối.”
Hàn Việt thoáng sững sờ.
Sở Từ cũng không giải thích nhiều hơn, y lấy trong túi quần ra thứ gì đó, đeo vào ngón áp út bàn tay trái, sau đó phất phất tay với Hàn Việt: “Nếu tôi còn sống bước ra, tôi sẽ nói thật cho anh biết!”
Món đồ này dưới ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ lóe lên tia sáng nhàn nhạt, chính là thứ mà Hàn Việt hết sức quen thuộc — chiếc nhẫn nam giới Cartier bạch kim hắn từng đặt trong tay vuốt ve không biết bao nhiêu lần.
Sở Từ mỉm cười một chút, mang theo chiếc nhẫn kia, cũng không quay đầu lại ung dung bước vào phòng phẫu thuật.
Cánh cửa thủy tinh chậm rãi khép lại.
Hàn Việt đút tay vào túi quần, gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn còn lại, dùng sức đến nỗi lòng bàn tay phát đau.
“Câu nói dối kia rốt cuộc là câu nào?” Long Kỉ Uy một bên liều mạng nhét lão Long vào túi xách, một bên tò mò hỏi.
Hàn Việt lắc đầu cười với hắn, lững thững đi đến trước cửa sổ. Hiện tại mặt trời vừa lên cao, trên ngọn cây lá xanh ngập tràn sức sống, tiếng ve du dương văng vẳng, gió nhẹ xuyên qua dãy hành lang thật dài, mang tới hương thơm đặc biệt của mùa hè đầy dễ chịu ấm áp.
Giờ khắc này, thế giới dường như im bặt trong thoáng chốc, sau đó thời gian vĩnh viễn ngưng đọng lại… Bất luận thế sự chìm nổi thế nào, bất luận tương lai có thay đổi thế nào, hết thảy mọi chi tiết bây giờ đều mãi mãi tồn tại như lúc ban đầu, mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Hàn Việt ngẩng đầu nhìn về phía không trung, ánh mặt trời rạng rỡ cùng chói mắt như vậy, chiếu thẳng vào đôi mắt hơi nheo lại của hắn.
“Thật sự là mùa sinh mệnh đâm chồi a.” Hắn thì thào nói, lập tức nở nụ cười.
“Mùa hè thật sự tới rồi.”