Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 61 : Phiên ngoại
Ngày đăng: 11:22 18/04/20
Là một nữ đầu bếp vạn năng, Hàn Việt cũng giống như những bà chủ gia đình khác không quan tâm vấn đề ‘ai nấu cơm’, thế nhưng lại rất quan tâm vấn đề ‘ai rửa chén’.
Hàn Việt rất ghét rửa chén. Cho nên chén bát trong nhà mỗi ngày đều do hắn rửa, đơn thuần chính là vì Sở Từ so với hắn còn ghét rửa chén hơn.
Sở Từ người này… việc nhà mà y làm chỉ đơn giản là xem xét bày trí trong nhà, quyết định góc này nên thêm thứ gì, góc kia nên bớt thứ gì; bức tranh tường mới mua nên treo ở đâu, bình hoa đó nên cắm loại hoa gì…
Sau khi y quyết định bức tranh tường nên treo ở đâu, người lấy búa đóng đinh lên tường dĩ nhiên là Hàn Việt.
Tất nhiên, Sở Từ cũng không phải hoàn toàn không vào bếp. Nếu cho y thời gian, y có thể chậm rãi ngâm trong phòng bếp cả ngày, nấu một bát chè trôi nước hoa hồng thật to, khắc dưa hấu, làm pho mát dâu tây sữa tươi, làm sandwich bơ trái cây…
Sau đó cả đống chén bát hỗn loạn trong phòng bếp đều quăng hết cho Hàn Việt thu dọn.
Hàn Việt đã từng rất chính thức rất nghiêm túc đưa ra kháng nghị, hắn tốt xấu gì cũng là người đàn ông có uy tín danh dự, có địa vị xã hội, suốt ngày tiếp xúc cùng chén đũa, khăn lau, nước rửa bát là ý gì chứ!?
“…” Sau một lúc lâu trầm mặc, Sở Từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, ôn hòa nhã nhặn trả lời: “Anh có thể lựa chọn không gánh vác trách nhiệm này.”
Hàn Việt nhìn vào mắt y, đột nhiên thấy lạnh cả xương sống.
“Em có thể ra ngoài tìm người khác.” Sở Từ tiếp tục nói.
“…”
Tối hôm đó, Hàn Việt xăn tay áo đeo tạp dề, hì hục rửa sạch từng cái bát, nhiệt tâm lao động cuộn trào mãnh liệt mênh mông vô bờ bến, anh dũng thiết lập nên trang sử mới.
Một tối nọ, Sở Từ về nhà thông báo cùng Hàn Việt: “Tối mai em không ăn cơm nhà. Đơn vị tổ chức liên hoan, tất cả bộ phận bọn em đều phải tham gia.”
Sau khi Sở Từ quay lại công tác ở Sở nghiên cứu khoa học, chức vị kia liền trả lại cho y. Tuy rằng lúc trước y đã từ chức, thế nhưng thủ tục từ chức đều bị Hàn Việt cưỡng chế ngăn chặn, cho nên kỳ thật y vẫn chưa bao giờ rời khỏi hệ thống đơn vị.
Lúc còn công tác y vốn là người đạm mạc, thế nên lúc y quay về cũng chẳng ầm ĩ bao nhiêu… Riêng vấn đề kĩ sư Sở nghỉ ốm mấy năm, rất nhiều người đều chỉ tò mò nghiên cứu sau lưng đôi chút, lúc gặp mặt vẫn nhiệt tình tỏ ý hoan nghênh.
Quá rõ ràng, một kĩ sư trẻ có năng lực học thuật nhất định, không tranh công lao không giành danh tiếng, yên lặng làm việc ít lời ít ngữ, tuyệt đối sẽ không khiến cho những đồng nghiệp khác phản cảm. Vì vậy dù nghỉ ốm mấy năm mới đi làm lại, cũng không ảnh hưởng đến phe phái cùng ích lợi của mọi người, cho nên chẳng ai keo kiệt mà không tỏ vẻ thiện ý cùng y.
“Sao lại liên hoan nữa? Không phải mới liên hoan tháng trước sao?” Hàn Việt lập tức bất mãn: “Mỗi lần các người liên hoan, ăn một bữa cơm còn chưa tính, thế nhưng còn đi uống rượu, uống xong còn đi ca hát, cả phòng trai gái tụ tập một đống y như hộp cá mòi, đây không gia tăng tỷ lệ phát sinh sự cố? Em là người đã có gia đình, không có việc gì đừng bám theo mấy thanh niên trẻ tuổi kia, ảnh hưởng nhiều không tốt.”
Sở Từ yên lặng nhìn khắp xung quanh một vòng: “Gia đình? Ở đâu ra?”
Hàn Việt xù lông: “Anh đây! Có anh đây! Em muốn phủ nhận địa vị hợp pháp của anh sao?”
“Ngay cả bát anh cũng không nguyện ý rửa.”
“…Không phải buổi tối mỗi ngày anh đều rửa sao?”
“Nhưng anh đâu có tình nguyện.”
Sau khi ném lại câu này, Sở Từ liền thản nhiên đi vào phòng ngủ thay quần áo, bỏ mặc Hàn Việt đứng yên lặng lẽ hóa đá.
Nói suốt cả buổi, vị tổ tông đây không chỉ yêu cầu người ta rửa chén, còn muốn người ta cam tâm tình nguyện rửa, còn muốn người ta cao hứng bừng bừng rửa, còn muốn người ta mang theo nhiệt tình cách mạng dạt dào rửa!
Thật quá đáng!
Đã không thể nhịn thì không việc gì phải nhịn!
Hàn Việt hùng hùng hổ hổ khí phách hiên ngang đi về phòng ngủ, mới bước tới cửa đã thấy Sở Từ nửa thân trên để trần, đưa lưng về phía hắn, một tay ném áo sơ-mi lên giường, một tay chọn lấy chiếc áo thun, tùy tiện mặc vào người.
“…” Sở Từ thay quần áo xong, xoay người đi vào phòng bếp tìm thức ăn. Lúc đi ngang qua Hàn Việt, y dừng chân một chút, bình tĩnh nhắc nhở: “Chùi nước miếng đi.”
Cơ thể hóa đá của Hàn Việt thoáng chốc vỡ tan, nhẹ nhàng phiêu tán thành tro trong gió.
“Khó coi quá.” Sở Từ thở dài thương cảm.
Tối hôm đó sau khi cơm nước xong, Sở Từ tiếp tục bắt chước Khương thái công Lã Vọng buông cần, mặc người gió táp sóng xô, ta vẫn an nhiên bất động*.
Kết quả tối đó Sở Từ về nhà liền thấy trong phòng khách có hai mỹ nữ tóc dài vóc người nóng bỏng, mặc y phục đầu bếp đầy tình thú, cầm trong tay giá múc canh, chân mang vớ đen cùng giày cao gót, sóng mắt xinh đẹp lưu chuyển không ngừng.
Đàn em của Hầu Du đứng trong phòng khách, mỉm cười rạng rỡ giới thiệu cùng Hàn Việt: “Đây là nhân viên Hầu xử đưa tới giúp ngài lo việc nhà, tìm khắp trăm dặm không ai sánh bằng, đạt tiêu chuẩn đầu bếp chuyên nghiệp, kêu gì làm nấy, thật con mẹ nó nghe lời…”
“Cái gì đây cái gì đây? Hầu Du có ý gì đây hả? Cố tình phá hủy sự hòa thuận trong gia đình tôi đúng không?” Hàn Việt ngay lập tức nổi điên: “Cút đi cút đi! Cút hết cho lão tử! Trong nhà lão tử có hai người là đủ rồi, không cần kẻ thứ ba!”
“Các người ồn ào gì thế?” Sở Từ đặt túi xách xuống, bình tĩnh đi dạo một vòng xung quanh hai mỹ nữ, gật đầu nói: “Em thấy được mà, lưu lại đi.”
Hàn Việt nháy mắt lệ rơi đầy mặt: “Em yêu, em muốn làm gì?”
“Cái gì cũng không muốn làm. Nhưng tiểu cô nương xinh đẹp này để trong nhà cũng hay lắm, coi như bình hoa trang trí.” Sở Từ gật gù, vô cùng hứng thú mỉm cười: “Tiểu thư họ gì?”
……
Tối hôm đó Hầu Du nhận được điện thoại của Hàn Việt, quả thật lửa giận ngập trời đến khàn cả giọng.
“Hầu Du cậu con mẹ nó nghe rõ cho lão tử! Tên chó chết cậu có phải uống lộn thuốc rồi hay không? Thấy gia đình lão tử hòa thuận nên trong lòng khó chịu đúng không? Đang yên đang lành lại đưa hai cô gái tới, muốn dụ dỗ Sở Từ ngoại tình hả? Cậu đừng nằm mơ, tôi nói cho cậu biết! Cho dù cậu trăm phương ngàn kế muốn phá hoại cỡ nào cũng vô dụng thôi! Cục diện yên ổn đoàn kết này nhất quyết không để cậu phá đám! Lão tử một mình nấu cơm nấu rất vui vẻ, không mượn cậu quan tâm!”
Đầu dây bên kia ‘rầm’ một tiếng, Hàn Việt một lần nữa ném mạnh xuống đất chiếc di động mới mua.
Hầu Du cứng đờ cầm điện thoại, thoáng chốc trong lòng như có hàng vạn cây cỏ nê mã gào thét giữa sa mạc Gobi.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Hàn Việt cậu quả nhiên đã sa đọa tới mức má nhìn không ra!
Nấu cơm nấu cơm, nấu cái đầu cậu!
Tuyệt đối là khuynh hướng chịu ngược, cái loại bệnh tâm lý cậu mắc phải không gọi là chướng ngại nhân cách thể bộc phát, rõ ràng nó gọi là M có khuynh hướng chịu ngược biết không?
Hủ hóa sa đọa! Nhục nước mất chủ quyền! Chủ nghĩa Mac: Lenin cậu học được đều bị chó ăn hết rồi!!!
Ngày hôm đó, khi Bùi Chí đang ăn cơm chiều thì nhận được điện thoại của Hầu Du, vừa mở đầu hắn lập tức kể khổ: “Họ Sở kia chính là tai họa!”
“–Hử?”
“Người anh em, tôi ủng hộ cậu! Nhớ năm xưa cậu đưa tờ giấy của tôi cho Hàn Việt là chính xác! Họ Sở kia dính vào ai thì kẻ đó sẽ biến thành M, Hàn Việt hắn đã trúng độc quá sâu, hắn tiêu đời rồi!”
“–Aha?”
“Người anh em, tôi phải thật lòng khen ngợi cậu một chút!” Hầu Du dõng dạc nói, “Nhà cậu có thiếu vú em không? Có thiếu đầu bếp không? Người anh em, tôi tặng cậu hai đầu bếp chuyên nghiệp đẳng cấp hot girl. Bảo đảm từ nay về sau cậu thoát ly biển khổ, lập địa thành Phật, từ nay về sau không bao giờ nhớ thương tên hồ ly tinh họ Sở kia nữa!”
“…” Bùi Chí bình tĩnh nói: “Ý tưởng rất hay, nhưng tôi không thiếu đầu bếp.”
“Tại sao?”
“Hàn Việt thường xuyên nấu dư đồ ăn, kĩ sư Sở vẫn đem cả cà-men đến cho tôi, đôi khi nhiều quá tôi còn ăn không hết.” Bùi Chí mỉm cười: “Hơn nữa, tôi cảm thấy tinh thần hi sinh để tôi được ăn no của Hàn Việt rất đáng khen!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cúp máy nhẹ nhàng, Hầu Du lại một lần nữa hóa đá.
——
Thực đơn nhà Hàn Việt tối nay là tôm nướng mỡ hành, thịt bò xào dầu hào, sò điệp chiên súp lơ, canh chân giò hun khói.
Hầu Du thật sự không ngờ ‘lòng tốt’ của hắn đã mạnh mẽ kích thích Hàn Việt nỗ lực phấn đấu, vượt qua gian khổ kiên quyết nâng cao tay nghề nấu bếp, nhất định so với tốt còn tốt hơn, cố gắng đạt tới trình độ hầu hạ Sở Từ như hầu hạ Từ Hi thái hậu, củng cố địa vị chủ gia đình đang lung lay sắp đổ của hắn.
Vì củng cố gia đình, vì CP hài hòa: JJ đại thần ở trên, một tiểu công ưu tú phát triển toàn diện đức trí thể mỹ phải nhớ thật rõ, tên nào muốn xen vào trái tim tiểu thụ, việc đầu tiên là phải xen vào dạ dày bọn họ!
Bất cứ người nào muốn được gọi là tiểu công tốt, nhất định phải xuất sắc ngoài phòng khách, giỏi giang trong phòng bếp, rồi mới được lên giường!
Nữ đầu bếp vạn năng Hàn Việt đồng chí ~~ vì danh phận ông xã chính thức của anh, mời anh hôm nay cũng tiếp tục cố gắng, thiêu đốt tiểu vũ trụ trong phòng bếp nha!
Sở Từ đồng chí xem trọng anh lắm đó ~ ráng lên!