Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 35 :

Ngày đăng: 23:44 21/04/20


Người lăn lộn trên giang hồ đều nói, võ công cao, không có nghĩa là sẽ không bị bọn trộm sờ túi. Ta kỳ thật rất muốn hỏi chút, Trọng Liên trước kia sao lại bị trộm, sao công tác phòng trộm đơn giản nhất cũng không biết.



Nhưng mà, nhịn.



Ai ngờ ngay sau đó, Vũ Văn trưởng lão liền hỏi. “Cung chủ, người lại mất cái gì nữa vậy? Rất nhiều lần sao?”



Hắn chậm rãi gắp thịt bò, chậm rãi để trong bát, chậm rãi nuốt vào. Người già ăn cái gì, luôn khiến người ta thực không muốn ăn.



“Không có mấy lần. Chỉ là vật nhỏ.”



Hải Đường nói: “Mười ba khối ngọc bội, hai chín lần là bạc, tám lần Tử Tinh Thạch, ba mươi ba khối hoàng kim, sáu viên Bạch Hổ nội đan. Đây là lúc ta đi theo cung chủ thấy người bỏ đi đấy. Trong đó, sáu viên nội đan là khi người mười bốn tuổi giữ hộ lão cung chủ, một lần mất hết.”



Ta nhìn Trọng Liên, hắn không có phản ứng.



Một viên nội đan này, có thể tăng tiến mười năm công lực. Sáu mươi năm công lực, hắn cứ thế mà làm mất.



Lại nghĩ lại, năm đó sau khi ca ca của Tiểu Hoa Thái bước chân vào giang hồ có về qua, từng nói với ta rằng gã tại Phụng Thiên trộm bạc của Trọng Liên, còn bị ta hung hăng châm chọc.



Sao lúc trước ta ngốc thế nhỉ, không lăn lộn cùng họ?



Còn nữa, khi Trọng Liên mười bốn tuổi, không phải là một tên rất hung hăng vênh váo rao?



Kết quả bị người ta sờ túi, trăm sờ trăm trúng.



Ta thật sự muốn nói, quên đi, ngươi kém cỏi như thế, về sau Lâm Nhị gia chiếu cố ngươi, để khỏi sau này bị lừa dễ dàng vậy. Kết quả, mở miệng ra nói lại thành:



“Võ công ngươi cao để làm cái gì vậy, sớm muộn cũng bị người ta trộm hết lừa sạch.”



Trọng Liên liếc mắt nhìn ta, xốc khăn che mặt lên ăn cá.



Chu Sa căm giận nói: “Tới, người nào bị lừa trộm, cũng chỉ đồ vật thôi mà, cung chủ cũng đâu lạ.”



“Nha đầu điên, lấy thì phải đánh!”



Trọng Liên nói: “Chu Sa, im miệng.”



Chu Sa im miệng, Trọng Liên tiếp tục ăn cá. Ta liếc hắn, thấy hắn đang nuốt tới một nữa liền dừng lại, như bất động. Nhìn cái bộ dạng kia, dùng bàn chân nghĩ cùng biết, hóc xương cá rồi. Quả nhiên là khác với khi ta nghẹn, chết xanh mặt mũi cũng không nói lời nào.



Ai, không thể cẩn thận một chút sao. Ta đến ta đến.



Ta xúc một thìa cơm, đưa vào bát hắn: “Dứt khoát nuốt vào đi.”



Da mặt Trọng Liên dày tới bất thường, cũng không thấy ngượng, nuốt cơm.




Ta biết hắn quái, ta đang cần manh mối cơ. Nói mà như không nói.



“Hắn họ Ân, tự Hành Xuyên. Nguyên danh thì ta không rõ.”



“Ân Hành Xuyên, ra vậy.” Ta quay đầu lai, cười với Tư Đồ Tuyết Thiên. “Ta nói, hay cứ trực tiếp đến Thiên Sơn, tìm cái người tên Bạch Linh đến.”



Vừa dứt lời, kỳ tích đã xảy ra.



Đại phu kia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta.



Một đám người vọt vào hiệu thuốc, bày đồ bừa bãi trong cửa hàng.



Một lão nhân râu dài chỉ vào một quan tài, cười nói: “Công tử, phòng trước vô họa, mua một tặng một.”



Một đại thẩm cầm áo vải trắng, khoa chân múa tay trên người ta. “Áo liệm bằng gấm, làm theo kích cỡ. Giảm giá tám phần, giảm giá tám phần.”



(Aki: Muốn ghi giảm 80% quá!!!)



Một thư sinh cầm bút và giấy: “Tú tài viết hộ di thư, năm lượng bạc một phong, đảm bảo thương tâm, đảm bảo giá cả.”



Ta phất tay. “Đi đi đi, ta vội!”



“Công tử, phơi thây đầu đường rất không phong cảnh, tội gì phải thế?”



Một đám người ồn ào trong hiệu thuốc như gà bay chó sủa, đột nhiên một người vào đây, nói với đại phu:



“Đại phu, cho ta mua thuốc. Đông trùng hạ thảo năm lượng, hoa hồng một cân.”



Thanh âm như bị nghẽn, cũng không khó nghe. Thậm chí nghe rồi còn khiến người khác muốn nghe lại. Nghe người có giọng như thế nói xong, sẽ không quên.



“Này, công tử, nếu ngài không hiểu phối dược, tốt nhất nói ta nghe bệnh trạng, có lẽ…”



“Ta mua hai loại dược thảo này.” Người nọ đội khăn che mặt và đấu lạp, ném một túi tiền trên quầy. “Phiền ngài nhanh một chút.”



đấu lạp: nón rộng vành.



Đại phu đành phải đi bốc thuốc.



Cầm lấy thuốc, y xoay người bước đi.



Ta theo sau: “Bạch, không, vị công tử phía trước, đi từ từ thôi.”