Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 36 :

Ngày đăng: 23:44 21/04/20


Người phía trước dừng bước.



Tay áo y buộc chặt, bởi vậy ngón tay có vẻ càng thêm thon dài. Chỉ là, trên cổ tay phải, có một vết bỏng rõ ràng.



Ta vỗ vỗ Tuyết Thiên, đi tới chỗ người nọ, nhỏ giọng nói:



“Ta và các hạ đã từng gặp qua ở Phụng Thiên, không biết các hạ còn nhớ rõ hay không?”



Khăn che mặt của y màu đen. Nhưng không việc gì, ta vẫn như cũ có thể ẩn ẩn nhìn ra khuôn mặt y.



Lông mi tương đối dày, đôi mắt thực sáng ngời.



Lúc gió thổi tới, lụa đen trên đấu lạp nhẹ nhàng rung động.



Y giống như đang chăm chú nhìn ta. Nhưng y không nói lời nào.



“Các hạ không tiện mở miệng sao?” Ta lại hỏi.



“Ngươi…… Ngươi có chuyện gì?”



Lúc y lên tiếng, thanh âm có chút run rẩy, chắc là cố nhịn hoa khan. Xem ra cao nhân trong truyền thuyết giỏi khinh công, cộng thêm là quan chủ Thiên Sơn, thật sự chỉ là một tên bệnh, kiêm ấm sắc thuốc.



“Ta có chuyện muốn nói với công tử, công tử có thể vừa đi vừa nói không?”



“Không có khả năng.”



“Ngươi biết ta muốn hỏi gì?”



“Phải.”



“Ta không muốn bảo ngươi giúp. Chúng ta có thể dùng điều kiện trao đổi.”



“Ngươi hẳn biết chuyện chúng ta muốn làm nhất.”



Nếu là ‘chúng ta’, thì hẳn là Thiên Sơn. Người Thiên Sơn đều là kẻ điên.



“Ngoại trừ cái đó, còn cái khác không?”



“Không có.”



“Thực không có?”



“Không có.”



“Thật sự thật sự không có?”



Hình như Bạch Linh bị ta làm phiền, nhìn hồi lâu, xoay người muốn ra khỏi quán thuốc. Bấy giờ ta gọi nửa ngày, y cũng không thèm đếm xỉa. Vì thế dứt khoát là lao ra, chắn trước mặt y. Y không nói hai lời, bay lên mái hiên.




Trừ phi, nữ nhân kia là đại nhân vật không thể đụng đến. Quan hệ của y và nàng lại không thể để người khác biết. Nữ nhân này có thể là Quỷ Mẫu hoặc Hồng Thường.



Nếu y không phải Bạch Linh, lý do y mua thuốc thì dễ rồi.



Một nam nhân bình thường muốn bỏ đi thai của một nữ nhân, rồi tẩm bổ, tẩm bổ.



Nhưng, thanh âm này người thường học được sao?



Hơn nữa, người bình thường có gan chọc đến Thiên Sơn?



Nếu dám trêu Thiên Sơn, tất nhiên không phải người bình thường.



“Nghĩ đi đâu đấy? Chạy nhanh về chiếu cố lão bà hài tử.” Tư Đồ Tuyết Thiên túm ta, lôi ra khỏi hiệu thuốc.



Trở lại biệt viện của Trọng Liên, Tuyết Chi cùng Ôn Cô Đông Thái đang ở trong sân chơi chọi dế. Hai người, một già một nhỏ, đều chịu bỏ túi. Xung quanh là vài người xúm lại, quả rất thú vị.



Đi ngang qua phòng Trọng Liên, bên trong phòng truyền ra thanh âm kỳ quái. Tựa hồ là có người nhảy lên giường, giẫm đệm chăn.



Theo thói quen vốn muốn phá cửa mà vào, nhưng vẫn nhịn xuống, chỉ là chọc một lỗ trên giấy dán cửa.



Trọng Liên đứng ở trên giường, nhìn xuống mặt đất, vẫn không nhúc nhích. (tưởng tượng Liên nhảy nhảy trên giường….)



Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định đi gọi bọn Lưu Ly tới hỏi hắn xảy ra chuyện gì.



Đi qua một tiểu viện, đi ngang qua phòng Hải Đường, nghe thấy bên trong có người nói chuyện. (đời tiểu Hoàng điểu rất hay dính tới việc nghe lén.)



“Ta cũng thấy thật ngạc nhiên, thế mà hắn vẫn lưu lại.” Là giọng Lưu Ly.



“Ta nghĩ là, Lâm Vũ Hoàng khẳng định không biết cung chủ ra tay như thế nào, đã biết mà còn không chạy sao?” Đây là Chu Sa.



Nhưng mà, bọn họ đang nói cái gì?



“Cung chủ cũng đủ nhân từ rồi. Họ Lâm kia còn muốn như thế nào nữa.”



“Nhân từ? Ta đưa lão bà ngươi tới một khu rừng nhỏ, khiến cho nàng ở đó một tháng thì tự sát, còn cố ý tạo thành như nàng tình nguyện, nàng nếu không đáp ứng, ta sẽ giết ngươi. Sau đó ta sinh cho ngươi hai tiểu hài tử, ngươi còn có thể không ở cạnh bên người ta?”



Hải Đường nói: “Chu Sa, ngươi cũng là một đại cô nương rồi, sao còn nói chuyện như vậy?”



Lưu Ly hừ một tiếng. “Ngươi có được một nửa xinh đẹp như cung chủ, ta cũng nguyện ý.”



“Ngươi!” Thanh âm vũ khí chạm nhau, Chu Sa rít gào. “Dù sao, ngươi giống Lâm Vũ Hoàng, đều là loại sói đáng khinh, cô nãi nãi hôm nay phải diệt tên không có tim gan nhà ngươi!”



Ta gõ gõ cửa, bên trong đột nhiên im lặng.



“Trọng Liên hình như có chút vấn đề, các ngươi đi xem sao.”