Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 37 :
Ngày đăng: 23:44 21/04/20
Ta trở lại trong phòng, ngồi xuống, thật lâu mà vẫn không có cách nào tiêu hóa cuộc đối thoại vừa nghe.
Ba hộ pháp liệu có ý ly gián, hy vọng ta rời khỏi Trọng Liên?
Nếu là như vậy, bọn họ thà rằng Trọng Liên gặp phải nguy hiểm, đều muốn đuổi ta đi. Trọng Liên rời khỏi cảm tình, tuyệt đối là một nam nhân. Quyết định của các hộ pháp, chưa chắc đã sai.
Không loại trừ khả năng này, nhưng bọn họ sẽ không nói dối. Trừ phi bọn họ muốn tự sát tập thể.
Trọng Liên thế mà lại bức tử huynh ấy.
Ta dùng sức lắc đầu, nhưng tình cảnh kia như thế nào cũng không biết đi.
Một lúc sau, đẩy cửa mà ra, đi thẳng đến phòng Trọng Liên.
Trọng Liên ngồi cạnh cửa sổ, ngâm một bình trà nhỏ, xiêm áo chỉnh tề, đang đánh cờ cùng Vũ Văn trưởng lão. Vũ Văn trưởng lão nhăn mày nhíu chặt, trông càng thêm già, ngón trỏ ngón giữa kẹp quân trắng, mãi chưa quyết định. Trọng Liên thì vô cùng thong dong, gảy gảy quân đen, mặt đang mỉm cười.
Ta tiến vào, hắn nhặt quân đen lên, nhìn thấy ta.
Ta đi đến ngồi phía sau hắn: “Không có gì, ngươi hạ cờ đi.”
Trọng Liên ậm ừ, rồi bất động thanh sắc nhấc quân đen.
Vũ Văn trưởng lão hạ một quân.
Trọng Liên hạ.
Vũ Văn trưởng lão lại hạ tiếp.
Trọng Liên hạ lần nữa.
Vũ Văn trưởng lão cười hắc hắc, cầm quân cờ lên cao: “Cung chủ, người xác định đi như thế? Không hối hận?”
Trọng Liên nao nao: “Thì ra là thế, Vũ Văn trưởng lão quả nhiên cao minh.”
“Ván cờ này ta thắng cũng không cao minh.” Vũ Văn trưởng lão liếc ta, hít một hơi, thu bàn cờ lại. “Xem ra Lâm công tử có việc muốn thương lưỡng với cung chủ. Lão hủ xin cáo từ.”
Vũ Văn trưởng lão đi rồi. Trọng Liên vẫn không chậm không nhanh, rót cho ta một ly trà, chỉ chỗ của Vũ Văn trưởng lão.
“Ngồi ở đây đi.”
Ta ngồi qua: “Ngươi giờ tính thế nào?”
“Ta đang bảo thuộc hạ thu dọn đồ đạc. Chúng ta phải lập tức đi thôi.”
“Vì sao?”
“Hành tung của chúng ta đã bị Linh Kiếm sơn trang phát hiện. Bọn họ đã nghe tin ta mất võ công, mang theo rất nhiều danh môn đệ tử đuổi theo. Số lượng không nhỏ.”
“Cung chủ quả nhiên độ lượng rộng rãi, thời khắc này còn có tâm tư chơi cờ.” Ta vội vàng đứng lên. “Còn không chạy nhanh lên?”
“Ngoài thành Trường An đã bị bao vây. Dù chạy đi đâu cũng không tránh được đánh nhau một hồi.”
“Hoàng nhi, mới vừa rồi ngươi nên chém tay nàng.”
Ta không nói gì.
Mắt thấy cây cối chạy ra.
“Ta biết đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm như vậy.”
“Ngươi không chém nàng, trốn không thoát.”
“Chém nàng, mười năm sau ta sẽ biến thành ngươi thứ hai của bây giờ.”
Lãnh huyết vô tình, bốn bề là địch. Nếu mất đi sức mạnh to lớn, người khắp thiên hạ, sẽ đến mà giết.
Trọng Liên không nói.
Nhưng hắn nói không sai.
Đã nhìn thấy được cảnh sắc bình nguyên rồi, người đột nhiên xuất hiện hơn trăm. Ta kinh hãi:: “Sao có thể như vậy?”
Trọng Liên vẫn như cũ không trả lời ta.
Kỳ thật trong lòng sớm rõ. Tay nữ nhân kia vẫn còn, trận pháp có thể duy trì.
Nam tôn Vũ Đương, bắc sùng Thiếu Lâm.
Ta nhìn thấy đệ tử Vũ Đương
Nhưng hắn nói được đúng vậy.
Thái Ất huyền môn kiếm trận.
Kiếm tùy thân, thân mang kiếm. Thần hình bên trong, hình cùng ý hợp, ý cùng khí hợp, khí cùng thần hợp. Động như giao long nổi trên mặt nước, tĩnh như linh miêu bắt chuột. Bên trong hoạt động, tay phân âm dương, thân tàng bát quái, bước đạp cửu cung. Chí bảo trấn sơn của Vũ Đương, bí truyền phương pháp, cùng bù trừ cho khuyết điểm của kiếm pháp Nga My, trận pháp tối cao.
Chúng ta bị đại địch kiếm trận vây quanh.
Đệ tử Trọng Hỏa cung phía sau đã sớm đình chỉ hành động, chờ đợi chỉ lệnh của Trọng Liên.
Trọng Liên hỏi: “Mấy phần thắng?”
“Không.”
Vừa dứt lời, có người phóng ra. Ta chỉ có thể ngăn hai cái, chỉ hai cái. Một trường kiếm thứ ba như rắn, lòng tham không đáy, đâm vào bụng ta.
“Hoàng nhi!!” Trọng Liên kinh hãi, ôm chặt lấy ta.
Đúng lúc người nọ đâm kiếm thứ hai lên, hắn một chưởng phản lại, khiến người nọ bắn ra mấy chục thước.
“Ta biết mà.” Ta ho vài tiếng, máu tươi tuôn ra. “Ngươi gạt ta.”