Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 38 :
Ngày đăng: 23:44 21/04/20
Trọng Liên vừa định mở miệng, ta đã giành nói: “Ngươi không phải đang nghĩ muốn làm bị thương một lần, phun ra một búng máu nói với ta là ngươi miễn cưỡng sử dụng nội lực?”
Lần này hắn hoàn toàn trầm mặc. Người bên cạnh lại không cho hắn do dự.
Thái Ất huyền môn kiếm trận cùng trận pháp của Nga My càng ngày càng khiến người ta hoa mắt. Bọn họ vờn quanh chúng ta, tạo áp lực thật mạnh. Nhưng mà, Trọng Liên vừa rồi đánh bay một đệ tử, đã khiến cho họ có chút lo lắng.
Đương nhiên, người bình thường không thể phá giải trận pháp này.
Nhưng người bọn họ đối phó là Trọng Liên.
Võ công Trọng Liên đánh ra cũng không phải Liên Thần Cửu Thức.
Hắn đưa ta vòng lại trước ngực, rút đao của ta, lấy đao thay kiếm, sử dụng Hỗn Nguyệt Kiếm Pháp.
Hỗn Nguyệt Kiếm Pháp lấy chú trọng nhẹ nhàng, lại đi phối hợp với đao ngu độn, cơ bản là tử huyệt võ học. Nhưng mà, dưới tay Trọng Liên, không có cách nào nhìn ra sơ hở.
Ta thấy có kẻ xuất ra Hạc Minh Nhất Chỉ Đạn.
Người của Thiên Sơn đã tới.
Nhưng đối với Trọng Liên, mười đạn chỉ cũng đừng hòng phá được kiếm pháp phá không này.
Hỗn Nguyệt Kiếm tầng cao nhất, tuyệt đối không phải chỉ là nói lên cho dễ nghe.
Võ công hắn sử dụng từ trước tới nay không chỉ xinh đẹp, mà cũng là dễ coi nhất trong chốn võ lâm.
Chiêu thức có thể một chiêu lấy máu, ra tay đoạt mệnh, vĩnh viễn là dễ coi nhất.
Nhưng ngày hôm nay, võ công của Trọng Liên không đẹp như trong quá khứ. Hắn mỗi lần ra tay, dường như đang giữ lại. Cũng không giống như trong truyền thuyết huyết tẩy đại môn phái, chỉ cần một cái phất tay, là có đầu lâu bay ra.
Cho dù như thế, động tác của Trọng Liên vẫn như cũ kiền luyện phiêu lượng. (lão luyện xinh đẹp). Người có dáng thon dài, vô luộn là dùng vũ khí gì, võ công gì, đều vô cùng tiêu sái tự nhiên.
Tiếng đao rét lạnh, gió lớn phần phật.
Máu tươi đã chảy đầy lưng ngựa.
Ta xé một miếng vải trên quần áo, đặt trên miệng vết thương.
Rất nhanh, vải cũng biến thành đỏ tươi.
Trọng Liên tập trung nghênh chiến, tựa hồ không hề để ý đến ta.
Ta nghe được người trong trận pháp nói chuyện:
“Trọng Liên không phải mất đi võ công sao?”
“Sư đệ, không cần nói —— ô!”
“Tình hình không ổn, chúng ta nên lui trước…”
Cực lực duy trì, nhưng cũng chỉ giữ mình trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Sau đó nghe được Trọng Liên bên tai gọi tên ta, đầu tiên thực ôn nhu, rất nhanh mà bắt đầu kích động.
Ta lại bắt đầu choáng váng, lắc lắc lắc lắc:
“Hảo……”
Có Tuyết Chi, bữa cơm đoàn viên tất nhiên là có họa. Miếng cơm rau dưa thịt bay đầy trời, đứa nhỏ này thực hưng phấn quá độ, ngay cả lời Trọng Liên cũng không thèm nghe. Trọng Liên sủng nó, sủng đến cực kỳ, đối với nghiệp chứng nó tạo ra đều là nhắm một con mắt cho qua. Nha đầu kia lão cha nó dung túng, càng làm càn, trực tiếp cưỡi lên đầu ta.
Một lúc lâu sau ta mới có chút khí lực nói:
“Ta có lẽ nên đi đón Tử nha đầu đến.”
Trọng Liên hết sức tập trung bóc tôm cho ta: “Hải Đường các nàng đã đi đón rồi, khoảng vài ngày nữa là tới thôi.”
Tôm bóc vỏ, trắng noãn chồng lên như núi, ta ăn từng miếng từng miếng thật khủng. Hai trưởng lão Vũ Văn cùng Ôn Cô, có cả Tư Đồ Tuyết Thiên nhìn ta, đều nhịn không được lắc đầu.
Bữa cơm ăn đến siêu cấp bình thản, xong việc để Tuyết Chi lại với Tuyết Thiên và hai ông già điên. Ta cùng Trọng Liên về phòng, những gì nên làm đều làm. Nhẫn nhịn hơn mấy tháng mới sinh hoạt vợ chồng, quả nhiên có tư vị khác hẳn.
Nửa đêm rời giường, điểm huyệt ngủ của Trọng Liên.
Ta trộm trở mình tới bên Tuyết Chi, kéo kéo cái tay nhỏ bé. Nó nhíu mày, dùng sức chụp lên tay ta. Ta nắm cái mũi nó, nó hừ ra một tiếng Hoàng nhi đáng ghét, rồi lại ngủ.
“Chi nhi, Chi nhi.” Ta thấp giọng nói, “Nhị phụ thân hỏi con một chuyện: ngươi có thích nhị phụ thân không?”
“Không thích.”
“Thật sự không thích?”
“Không được chọc con!”
Ta dùng sức lay nó: “Trả lời nhị phụ thân.”
“…… Thích.”
“Vậy con thích phụ thân, hay là nhị phụ thân?”
“Đều thích.”
“Nếu phải chọn đi cùng một người, con sẽ đi với ai?”
(Aki: Câu này nghe giống hệt khi bố mẹ tui cãi nhau….)
“Đi với cả hai.”
“Nhất định phải chọn một người thì sao?”
“Phụ thân.” Miệng Tuyết Chi động động, như đang nhai kẹo đường. “Phụ thân chịu khổ nhiều rồi. Chi nhi lớn lên phải chăm sóc người.”
Một lúc sau, ta nhẹ nhàng gật đầu, hôn lên tóc Tuyết Chi. Lại ngồi thật lâu thân lâu. Lúc quyết định trở mình, vốn nghĩ quay lại nhìn Trọng Liên, ngẫm kĩ vẫn nên quên đi.
Ta mang hành lý đã sớm thu dọn, lặng lẽ mở cửa, đi ra ngoài. Lại lặng lẽ đóng cửa.