Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 39 :

Ngày đăng: 23:44 21/04/20


Sau này Phụng Tử nhất định sẽ trách tội ta. Ta cho Tuyết Chi cơ hội lựa chọn, nhưng ngay cả khi đi cũng không muốn gặp lại nó.



Chỉ là, vừa nhìn thấy khuôn mặt nó, ta rất khó không nghĩ tới Hiên Phượng ca.



Vẫn quyết định rời đi.



Trước kia muốn lưu lại, có thể tự nói với mình, Trọng Liên đã trở nên nhu nhược, cần ta bảo vệ. Kết quả, người mạnh nhất vẫn là hắn.



Hắn hiểu ta như thế, cũng đoán chắc khi võ công hắn khôi phục ta nhất định sẽ rời đi.



Rất muốn thuyết phục bản thân ở lại. Nhưng gánh nặng quá nặng.



Hắn làm nhiều chuyện như vậy, đều chỉ vì một lý do: là vì ta.



Rốt cuộc, Lâm Vũ Hoàng vẫn chỉ là một phàm nhân. Phàm nhân có yếu đuối và khiếp đảm của phàm nhân, không có cách nào chấp nhận cho hắn tất cả.



Muốn ta ở cạnh hắn mà không thân cận hắn, là thật sự quá khó khăn.



Ta đứng ở bên cạnh ao nhỏ trong biệt viện, nhìn mặt nước kết thành băng, buộc chặt hành lý lại, nhảy lên tường, rồi nhảy xuống.



“Khuya khoắt như vậy, Hoàng nhi muốn đi nơi nào?”



Ta sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại.



Tuyết trắng lấp loáng, Trọng Liên đứng phía sau ta, trên người khoác áo khoác mỏng. Ta lúc này mới kịp phản ứng, Liên Thần Cửu Thức thức thứ tư là tự động giải huyệt, thức thứ bảy là phản điểm huyệt. Xem ra vừa rồi Trọng Liên còn chừa lại cho ta chút mặt mũi, không phản lại điểm huyệt ta.



Ta đi qua, vội vàng đẩy hắn vào trong:



“Ngươi muốn đông chết à? Vào mặc thêm quần áo đi.”



“Đi, ngươi đi theo ta.”



“Ta ở trong tuyết chờ ngươi, nhanh đi nhanh đi.”



Trọng Liên đứng bất động tại chỗ.”



“Ngươi không đi? Thực không đi?” Thấy hắn không phản ứng, ta quay đầu bước đi. “Ta đi đây.”



Sau đó ta rút ra một kết luận: chuyện ngu xuẩn nhất trên thế gian này, chính là so thân pháp với Trọng Liên.



Hắn chặn ngay trước mặt ta, hai khuyên tai xinh đẹp trong ánh tuyết lóe lên.



Ta đổi hướng vòng qua cạnh hắn, hắn lại ngăn lại. Ta đẩy đẩy tay hắn, hắn dứt khoát ôm chặt ta. Ta dùng sức đẩy hắn, hắn buông ra, nhưng vẫn như cũ ngăn cản ta.




Trọng Liên cắn chặt răng, xoay người rời đi. Thật dứt khoát, thật nhanh. Chỉ là trước khi đi hốc mắt đỏ lên.



“Không cần đi tìm ta.”



“Ta biết.”



Nước sông đóng băng, nhánh cây chết yểu.



Ta nhìn tuyết trắng xóa, đại tuyết nhẹ rơi, một đôi dấu chân trên đường lan tới tận chân trời.



Kinh sư hiếm khi có tuyết lớn như vậy. Loạn Táng thôn nằm ở trong vách núi băng hàn, rất dễ bị tuyết đọng kết băng. Đống tuyết đó mà bị đạp lên, một nửa chân nhất định sẽ bị vùi.



Lúc còn nhỏ rất có ấn tượng với tuyết đọng ngoài thôn. Mùa xuân là đầy ắp cảnh xuân tươi đẹp của núi đồi, mùa đông thì thiên địa đều mờ mịt tuyết trắng. Leo lên sườn núi nhìn Thiên Sơn, sẽ cảm thấy núi và trời hòa thành một thể, lộ vẻ yên hải sương bạch. Ta và y mỗi đứa ngắt một cành cây, vẽ tranh trên mặt đất. Sau đó ném lên mấy quả táo gai của mùa thu vẫn còn, một dãy tuyết đọng, đặc biệt đẹp.



Vô luận thời tiết hàn cỡ nào, lạnh cỡ nào, thổi tới mặt đất, trong tâm đều ấm áp. Bộ dáng Hiên Phượng ca đứng trong gió lạnh, thổi thổi hai lòng bàn tay, ta đến bây giờ vẫn nhớ rõ.



Khi đó y nói, Hoàng đệ, tuy cùng sư phụ đi qua vài nơi, nhưng phát hiện không nơi nào đẹp bằng nhà chúng ta. Đệ đứng chỗ này nhìn xuống, có phải có cảm giác mọi vật đều bị dẫm nát dưới chân?



Ta nói, ta có chút ước muốn đem huynh dẫm nát dưới chân.



Sở trưởng lớn nhất của y chính là giả đáng thương, đầu tiên là chọc chọc ta, sau đó ra vẻ khổ sở động lòng người hỏi ta lại làm sai chỗ nào. Ta còn chưa kịp nôn mửa, y đã phá ra cười. Người cười to thành tiếng, rất ít ai dễ coi như y.



Y cùng ta khoác áo choàng, tay cả hai đều lạnh đến gần như đông cứng, chỉ cần chà xát chà xát cho nhau, rất nhanh sẽ ổn thôi.



Y nói, chờ đệ hai mươi tuổi, chúng ta lại tới đây chơi. Nghĩ nghĩ, lại nói thêm, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, cho dù già tới eo cong lưng còng, vẫn tới nơi này chơi.



Ta bị y khiến cho buồn nôn ghê tởm, nâng tay đến đánh y. Y vội vàng nhảy ra, một nhảy là xa mười thước. Đứng ở bên kia phất tay nói với ta, huynh đi tìm một vài quả thông để chơi.



Y từng nói, mùa đông tìm người là tiện nhất, có dấu chân. Ta nhìn y chậm rãi đi xa, dấu chân thật sâu trong tuyết, xiêu xiêu vẹo vẹo như lan tới chân trời. Ta theo dấu chân y, từng bước từng bước đi tới.



Chỉ cần đi theo dấu chân, luôn có thể tìm thấy y.



Kinh sư lại không như thế. Toàn thành hỗn loạn, dấu chân bị tuyết lớn bao trùm. Đủ các loại lớn nhỏ, dẫn tới những chỗ khác nhau.



Thân ảnh của Trọng Liên đã biến mất trong gió tuyết.



Ta dùng vai lau đi máu trên đao, đè lại miệng vết thương, từng bước dẫm lên những dấu chân hỗn độn.



Đến bây giờ, ta phát hiện khi không tìm thấy Hiên Phượng ca, còn có thể nhớ tới khuôn mặt tươi cười của y trong tuyết năm đó.



Y nói, chờ đệ hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi…… Cho dù già tới eo cong lưng còn, chúng ta vẫn tới nơi này chơi.