Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 48 :

Ngày đăng: 23:44 21/04/20


Bộ Sơ đứng lên, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng:



“Người muốn mua ta, là Trọng Liên sao?”



“Đúng vậy.”



Nha đầu Bộ Sơ kia quả là xinh đẹp. Nàng ta đi hai bước, thanh âm mềm mại có lực hấp dẫn vô cùng.



Khó trách người ta vẫn nói, mỹ nữ thiên hạ nhiều, Bộ Sơ nếu nói mình đệ nhị, không ai dám tự xưng đệ nhất.



Nàng nói:



“Các người đưa hắn tới gặp ta.”



“Cung chủ ngay tại ngoài lâu, còn thỉnh Bộ Sơ cô nương đi theo chúng ta.”



Bộ Sơ khẽ nở nụ cười, nhất thời trăm hoa nở rộ, vạn vất thất sắc:



“Liên cung chủ quả thật là giấc mộng của mọi nữ nhân, có lẽ hắn quá mức ưu việt, ngược lại không muốn chủ động theo đuổi người khác, nhưng ta không như vậy. Cùng là người kiệt xuất, dựa vào cái gì muốn ta đi gặp hắn? Hắn là nam nhân, ta không phải.”



Lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âm một nam tử:



“Trọng Liên ở đây. Bộ cô nương mời đi theo ta.”



Ta ngẩn ra, vội vàng vén rèm ra, một nam tử đang đi vào bên dưới lầu. Vóc dáng y rất cao, phỏng chừng không khác biệt so với Trọng Liên. Nam tử này tóc dài xõa vai, xiêm y sắc thủy lam làm nổi bật làn da trắng. Bộ dáng rất văn tú, không chút nào không mị khí, từng động tác bước đi đều khiến người ta sinh ra loại ảo giác: người này là tiên nhân hạ phàm.



Y có lẽ không có khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh của Trọng Liên, nhưng khí chất tuyệt trần bất tục lại khiến kẻ khác khắc sâu ấn tượng.



Gặp bao nhân yêu của Hoa Mãn lâu, đột nhiên nhìn thấy một nam nhân chân chân chính chính như vậy, nhất thời cảm thấy trên thế gian này không ai đẹp được như thế.



Bộ Sơ không chút kinh ngạc, ngoài cười nhưng trong không cười:



“Ta còn đang nói Trọng Liên thật đến đây, ra là đại tiên nhân.”



Quả nhiên mắt ta không có vấn đề, ngay cả Bộ Sơ cũng gọi y như vậy.



“Ta đến ngươi không vui? Bộ Sơ cô nương thật khác khí.” Ai ngờ, đại tiên nhân này vừa mở miệng nói, liền trở nên giống một công tử phong lưu. “Trọng Liên đang ở ngoài cửa, chỉ là các người lập tấm biển kia, bảo người khác thế nào tiến vào?”



“Ngươi cùng Trọng Liên quen bao lâu rồi? Ta đang nói ngươi chỉ thích nữ nhân. Còn nữa, nơi này là Hồng Thường Quan, không phải Yên Ảnh thành, lập tấm biển đó, các người đi mà hỏi Hồng Thường và Quỷ Mẫu.”



Ta quay đầu lại nói: “Bác gái, đại tiên nhân kia là ai? Bộ Sơ quen y sao?”



Đúng như ta đoán, vỏ quả nho bay vào cổ áo ta. Ta run run nửa ngày để giũ ra, mới nghe Quỷ Mẫu từ tốn nói:



“Ân Tứ. Ngươi nghe qua rồi.”


Băng sương lâm phát, độc áp quần hoa, khinh yên tùy hỏa huỳnh. Vân tống thanh già, hoa cảnh vãn tẫn, kháp tự phong thính linh.



Ta vừa thấy mục đề này, biến ngay lần này bị chọc đúng tử huyệt.



Đỗ Viêm rốt cuộc vẫn là thư hương thế gia, đi lên gõ nhẹ trán, phóng túng phong lưu.



“Giang lưu khúc chiết, niên hoa nhiễm nhiễm, lăng loạn diêu sơ thúy. Lộ hà châu chuế, tuế mạc du du, đãn kiến uyên ương thụy”.



Ta xoa xoa trán, Quỷ Mẫu bắt đầu lắc đầu. Phỏng chừng nàng cũng không lường trước ta sẽ bị hạ ngay từ trận đầu.



Kỳ thật ta đã nghĩ tới một cái, nhưng thật sự không dám nói.



Tỏa Xuân công tử không cam lòng yếu thế, vừa tiến lên vừa chắp tay, hết sức lả lướt.



“Hoàng hoa thâm hạng, hồng diệp đê song, đậu vũ thanh trung giáp. Ngư chu thủy ảnh, dịch lộ linh thanh, thải giác xuy nguyệt trụy.”



Ta rốt cuộc còn gì để nói.



Quỷ Mẫu làm khẩu hình với ta:



Thiên Quỷ Thần đao. Thiên Quỷ Thần đao. Thiên Quỷ Thần đao.



Tiêm ca ca cũng lên rồi:



“Trường không *** điểm, xuân phong nguyệt bạch, khoái mã thượng thanh vân. Thiên nhập ngâm tiên, sương lạc thiên môn, thế tình bần khứ tri.”



Ta có chết cũng không nói những lời kia ra.



Nhưng, Thiên Quỷ Thần đao…



Ta đứng lên, lớn tiếng nói:



“Sơ ảnh hoành tà, thanh phong hạo nguyệt, khởi liêu ngọc sàng diêu. Dạ thâm ti trúc, xuân ý hoàng minh, canh dẫn vô hạn tình.”



(Aki: sơ sơ thôi, hình như là cảnh đêm xuân….)



Vừa dứt lời, hoàn toàn yên tĩnh. Hình như ta quá kích động.



Người chủ trì vỗ tay:



“Thơ hay, thơ thay! Thơ rất phong lưu!”



Nhờ phúc của Trọng Liên, ta thuận lợi vượt qua ải khó khăn này.



Nhưng mà, người chủ trì kia càng thêm tán dương, lại còn phong lưu gì nữa chứ. Nếu ông ta biết ý nghĩa thực sự của bài thơ này, đại khái sẽ ôm hận mà chết.