Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 51 :
Ngày đăng: 23:44 21/04/20
Từ chỗ Bạch Linh đi ra, ta lập tức tìm kiếm thân ảnh màu lam trong biển người.
Ân Tứ đứng dưới mái hiên, nhàn nhã khoanh tay.
Tuy nói y tính tình phong lưu, nhưng nghe nói đối mặt với nhân vật cấp ‘Tiên nhân’, vẫn cần tất cung tất kinh. Ta chắp tay:
“Hành Xuyên tiên nhân.”
Ân Tứ liếc ta một cái. “Ừm.”
Sao lại cảm thấy không chút thân thiện nào? Ta nghi là mình ở trong phòng tối với Bạch Linh lâu qua, ra ngoài liền quên luôn cách giao tiếp với người rồi.
“Ta có việc muốn nhờ các hạ…”
Ta còn chưa nói xong, y đã che miệng, ngáp một cái thật dài.
Ta sững sờ nhìn y.
“Chuyện gì, nói nhanh.”
“A, là như thế này, ta có bằng hữu ở đại hội anh hùng bị trúng chiêu Bạch Linh, bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, hy vọng các hạ có thể ra tay tương trợ.”
“Không biết có người nói với ngươi chưa, Ân Tứ không trị hai loại người: một, người chiến thương. Hai, người chết.”
“Một khi đã như vậy, tại hạ còn việc muốn nhờ. Mấy tháng trước tại hạ bị một nữ nhân hạ cổ, quên chuyện rất quan trọng. Ta nghe nhị tôn chủ nói cổ này do Hành Xuyên tiên nhân tạo ra, muốn thỉnh các hạ giải cổ.”
“Ngươi nghe không rõ yêu cầu của ta sao.”
“Tại hạ vẫn chưa bị thương.”
“Ta nói, không trị người chết.”
Ta đột nhiên ngẩng đầu:
“Ta vẫn không minh bạch.”
“Ta không trị người chết. Ngươi có phiền hay không?”
Ân Tứ này nói chuyện thế nào vậy?
Ta cười nói: “Người sống và người chết chỉ kém một hơi thở. Đáng tiếc một hơi thở như vậy, đường đường là Hành Xuyên tiên nhân lại không phát hiện ra.
“Người ta nói ta là tiên nhân, ta đương nhiên chính là tiên nhân. Phàm nhân chỉ là đoán không ra khi nào ngươi chết. Ta lại có thể nhìn ra.
“Mong chỉ giáo.”
“Đêm mai.”
“Cớ gì?”
Y phất tay, chỉ chỉ vào phía trong lầu.
Ta nhìn nhìn xung quanh, rất bình tĩnh đấy. Xem ra ta tìm lầm người, Ân Tứ này hữu danh vô thực. Nghĩ muốn mắng y hai câu, nhưng nghĩ tới y, lại nhớ tới Bộ Sơ. Nhớ tới Bộ Sơ, sẽ nghĩ về Trọng Liên. Nghĩ đến Trọng Liên, ta dường như mắc nghẹn, vừa hờn dỗi vừa tức giận.
“Cho nên bọn họ chặt chân người.”
“Tự tay ta chặt đấy.”
“A?”
“Chân bị đánh gãy xương, phải kéo một cái chân đã chết, chạy không nhanh.”
“Nhưng mà, người chặt nó, nó sẽ không còn.”
“Ta nếu không chặt nó, mạng ta sẽ không còn.”
Ta nhất thời im lặng.
“Khi đó con ta còn sống, ta không muốn chết.”
Này thật không biết nên nói tiếp gì cho tốt. Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, đối với hai từ cha mẹ này không có khái niệm gì. Thật vất vả mới gặp được cha, đã bị Trọng Liên đâm một kiếm, cũng không cảm thấy khổ sở bao nhiêu. Nhị thiếu gia ta ở Loạn Táng thôn phá sọt mà lớn lên, cũng thấy rất tốt. Người tốt đối đãi cũng không tốt: Khúc Du Duyên thiếu mắt, Quỷ Mẫu thiếu chân, Lâm Hiên Phượng thiếu mạng, Liên cung chủ thiếu tâm can…
Trọng Liên và Lâm Hiện Phượng, nghĩ tới là đau dạ dày. Ta tuổi còn trẻ, sao lại dây dưa không dứt với việc phong hoa tuyết nguyệt này? Nhanh quên đi, tìm kiếm một khoảng trời mới, đợi bình tĩnh, lấy một lão bà rồi sinh con, sống qua ngày.
Sinh con…
Tử bảo bối đáng thương của ta, Chi nha đầu hỗn trướng của ta.
Ta vậy mà bắt đầu hoài niệm nồi sắt chưởng sét đánh ngang tai mà Tuyết Chi tự nghĩ ra, nữ nhi à, phụ thân nhớ con tới tâm can đều đau!
“Không nói nữa.” Quỷ Mẫu đẩy tay của ta. “Nhìn ngươi bóp chân cũng không tập trung, muốn nhìn đao hả? Về đi về đi.”
“Không có việc gì, con muốn ngồi nhiều một chút.”
“Ngồi cái gì mà ngồi? Buổi tối ngươi còn phải bồi đại tôn chủ, nếu không đi sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.”
“Mẹ nuôi, sao người có thể đối đãi con như vậy!”
“Ngươi cũng tiếp nhiều khác như vậy, bồi đại tôn chủ thì là gì?”
Ta cảm thấy rét run. Tuy rằng ta quả thật có việc cần tìm Bạch Linh, nhưng nói như thế nào cũng không muốn dùng cách này.
“Mẹ nuôi, người ta vẫn là tấm thân xử nữ a…”
(Aki: Ko biết xấu hổ!)
“Không sao, đại tôn chủ vừa anh tuấn vừa ôn nhu, sẽ không bạc đãi ngươi. Mau về phòng chải đầu chải tóc đi, chuẩn bị đi tiếp khách!”
“Mẹ nuôi…”
“Cút đi!”
“Tuổi một bó to còn quan tâm chuyện người trẻ tuổi, bác gái người cẩn thận có thêm nếp nhăn đó.”
Ta nhảy dựng lên, vội chạy ra ngoài. Nháy mắt, gáy bị cửa đập, lừng lẫy ngã xuống. Có một cái đầu rắn mềm nhũn rơi trước mặt ta.