Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 50 :
Ngày đăng: 23:44 21/04/20
Một nén hương qua đi. Hoa khôi của Dã Môn từ sau triếm lương đi ra, hơi thở có chút loạn, còn xoa xoa môi.
Ta bắt chéo hai chân mà ngồi, huýt sáo.
“Tiểu Hoàng điểu, khúc ngươi thổi là 《 lai nghi 》?”
“Đúng.”
“Sao lại thổi một khúc bi thảm với điệu nhạc đó?”
“Kỳ thật trong lòng con vô cùng bi thương, người không hiểu.”
Quỷ Mẫu ném thứ gì đó lên bàn. Ta quay đầu nhìn, tiểu bọ cạp, cũng màu tím. Cũng không biết lôi ra từ đâu nữa. Ta lập tức đứng lên:
“Chuẩn bị xuất phát.” Nghĩ nghĩ lại nói. “Mẹ nuôi, con muốn hỏi, vì sao Diễm Tửu kiểm tra nữ nhân mà Bạch Linh lại kiểm tra nam nhân? Vì sao không có người làm?”
“Cái này ngươi hỏi Diễm Tửu, sao ta biết?”
“Diễm Tửu với Bạch Linh, ai giống nữ nhân?”
“Đều không giống.”
“Bạch Linh hẳn giống một chút.”
“Ngươi đã lúc nào gặp qua nữ nhân giết người như thế? Bạch Linh bề ngoài thanh tú, tính tình tàn nhẫn.”
“Thanh tú? Y không bị hủy dung?”
“Ngươi nghe ai nói y hủy dung?”
“Nếu y đẹp, vì sao phải che mặt không cho người xem?”
“Y nói y không muốn một người biết mình còn sống.”
“Là kẻ thù của y?”
“Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa làm gì? Đi nhanh.” Quỷ Mẫu đẩy ta, đúng lúc người chủ trì gọi hoa khôi Diễm môn lên.
Ta cầm một vỏ dưa hấu lên, ném lên trời, lại cầm đũa, lăng không đánh nát. Chộp lại tay, rồi nhảy lên.
Nhị thiếu gia ta quấn cùng nam nhân nhiều năm, thật sự mẫn cảm với đoạn tụ. Bạch Linh này tuyệt đối là một tên đoạn tụ nguyên chết, nếu vận khí tốt hơn, có khi ta còn gặp được một tên thích nằm dưới.
Ta đứng trước trướng liêm sửa lại tóc dài, gõ lên vách tường.
“Đại tôn chủ, ta có thể vào không?”
Ta căng thẳng tới nỗi cứng người, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào, sau đó bỏ trốn mất dạng.
Ai ngờ, y chỉ sờ mặt của ta thôi. Từ giữa trán tới khóe mắt, đến mũi, đến môi, đến cằm… giống như một đứa nhỏ đui mù chưa bao giờ gặp qua ánh mặt trời, tò mò vuốt ve thứ đồ mà nó chỉ có thể thấy một lần, muốn ghi tạc thật sâu trong lòng.
Rõ ràng là không có ánh sáng.
Nhưng ta cảm nhận được y đang nhìn ta, ánh mắt chưa từng rời đi.
Căn bản không biết y định làm gì, ta thấp thỏm không yên, lại nghe y khẽ thốt lên:
“Lâm Vũ Hoàng.”
Trong nháy mắt, tim ta như ngừng đập. Ngay từ ban đầu đã ngu rồi, Bạch Linh này trí nhớ cũng quá tốt, mới gặp ta một lần, đã nhớ rõ như thế.
Nhưng mà, sau tiếng kêu này, y không nói gì nữa.
Tiếng y khàn khàn, sau khi thốt lên từ này, y liến tựa vai ta mà ho khan. Ho đến kịch liệt, ngay cả ta ngồi bên cạnh cũng thấy đau tim.
Đã bị nhận ra rồi, nhìn dáng vẻ này của y thì khả năng giết ta là không lớn. Ta dứt khoát hỏi:
“Chuyện gì?”
Y ôm ngực, cố nén lại, cố hết sức để thở, run rẩy, cố đè xuống.
Như đã qua mấy canh giờ, y mới khe khẽ nói:
“Vũ Hoàng.”
Ta không nói gì, y giống như không nghe được lời ta nói.
“Vũ Hoàng.”
Ta cũng không còn nghe lời y nói. Không biết vì sao, cùng một chỗ với người này, ta liền trở nên đặc biệt đa sầu đa cảm, giống nữ nhân. Hơn nữa, ta còn dễ nhớ tới Lâm Hiên Phượng. Bộ dáng Lâm Hiên Phượng đứng ở cạnh bờ sông cửa thôn phía tây, phất tay với ta.
Gió mát lạnh, trong làn sương mỏng, lá trúc khẽ phe phẩy, hương thơm ngát.
Thời gian một đi không trở lại.
Thiếu niên hào khí, vui vẻ đa tình.
Nhưng Lâm Hiên Phượng chưa từng dùng giọng điệu này gọi tên ta. Y nắm chặt tay ta, ngăn chặn tiếng ho, một lần nữa gọi:
Vũ Hoàng.