Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 53 :

Ngày đăng: 23:44 21/04/20


Bạch Linh mặt không biến sắc, thản nhiên nói:



“Dù Bộ Sơ giết ngươi, cũng là ân oán cá nhân của các người. Muốn tìm nàng báo thù, không ai cản ngươi, nhưng không được dùng nhân mã Thiên Sơn. Ngươi muốn dùng cũng được, lấy tiền ra trước.”



“Được. Ta cho các nàng bạc, một người năm trăm lượng, đủ chưa?”



“Giết chó cũng không đủ.”



“Ngươi cho rằng nên đưa bao nhiêu?”



“Năm vạn cũng xấu hổ gặp người.”



“Bạch Linh, tên đó là tình nhân của Trọng Liên, giết hắn mà còn cần nhiều tiền vậy?”



Lời này có ý tứ. Thân phận của ta bị nhìn thấu khi nào, ngay cả chính ta cũng không biết.



“Thì tính sao?”



“Ngươi không phải muốn hiếu kính cung chủ sao? Người hắn muốn giết, ngươi còn không giết?”



“Ngươi cho ta đủ bạc, cung chủ ta cũng giết.”



Khuôn mặt Hồng Thường vặn vẹo: “Ngươi… Những lời này, nếu ta nói với hắn, đừng nói bạc, ngươi sau khi chết cả cặn bã cũng không nhận được.”



“Hắn sớm biết rồi.”



“Nực cười. Đã biết sao còn dùng ngươi?”



“Hắn biết, nên mới yên tâm. Chỉ có người nghèo khó mới không dùng tiền đổi tâm. Nhưng với hắn mà nói, nhân tài như vậy mới dùng tốt nhất, không phải sao.”



“Ta mặc kệ chuyện ngươi với Diễm Tửu, ta muốn giết tên này.”



Hồng Thường tiến lên từng bước, ta chuẩn bị không kịp, cũng không còn thời gian lo tới cái mắt, vọt tới dưới giường rút ra Thiên Quỷ Thần đao. Nhưng vừa mới chuẩn bị nghênh chiến, lại nghe nàng kêu thảm một tiếng.



Nàng bứng mắt, cả người không ngừng co giật.




“A?” Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Hồng Thường là Bàn Tư Tư? Nàng không phải đã chết sao?”



“Là do cô ta tự tung tin đồn —- trở thành cái dạng này, không có nữ nhân nào nguyện ý để người khác biết mình còn sống.”



Thật sự khiến kẻ khác không tin được. Cái này quá mức chênh lệch so với tưởng tượng của ta. Lúc trước khi nghe chuyện xưa của Bàn Tư Tư, ta còn hết sức hướng về mỹ nữ này.



Mắt bỗng nhiên đau đớn, ta nhíu mày:



“Vì sao? Nam nhân?”



“Một nữ nhân hủy dung một nữ nhân khác, là vì nam nhân sao? Ngươi đúng là không hiểu nữ nhân.”



“Nói bậy, từ nhỏ nữ hài tử quê ta không ai không thích ta, nhưng ta thấy họ không có gì nổi bật. Chướng mắt.”



Sự thật là, nữ nhân trong Loạn Táng thôn ít càng thêm ít. Hơn nữa, đều là cỡ các a di.



A di đều thích ta.



Bạch Linh bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến ta một thân mồ hôi lạnh. Cười xong, y từ tốn nói: “Bộ Sơ hủy đi mỹ mạo của Hồng Thường, chính là vì mỹ mạo của Hồng Thường.”



Ta nghĩ nghĩ, nếu có ngày một tên nào đó vô cùng kinh diễm xuất hiện như Trọng Liên, liệu hắn có giết người kia? Hắn có lòng đố kỵ của phụ nữ không?



“Phải chăng còn có nguyên nhân khác, Trọng Liên?”



“Ngươi cho rằng Bộ Sơ yêu Trọng Liên? Không phải. Kỳ thật nàng chẳng yêu ai cả, chỉ yêu bản thân mình. Nữ nhân nào xinh đẹp so với nàng, đều sẽ bị nàng ta hủy dung, hoặc hủy dung rồi giết —- nhưng bây giờ nữ nhân xinh đẹp như nàng, rất khó tìm. Tất cả nam nhân đều cầu thân với nàng, nàng cho tới bây giờ vẫn cự tuyệt. Nàng thích Diễm Tửu, vì Diễm Tửu không coi mỹ mão của nàng là gì. Nàng nghĩ đó mới là chân ái. Hơn nữa từ sau khi biết Diễm Tửu, nàng liền cảm thấy trên thế gian này không ai đẹp hơn Diễm Tửu.”



“Trọng Liên thì sao?”



“Bởi vì hắn là kẻ địch của nàng.”



“Kẻ địch cũng yêu?”



“Nàng nói, chỉ có kẻ địch của nàng mới không yêu nàng, mới xứng đôi với nàng.