Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 79 :
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Mới vừa được người đặt xuống, trong đầu ta nhanh chóng xuất hiện một cảnh tượng — ta rốt cuộc đã biết vì sao tư thế của Diễm Tửu lại nhìn quen mắt như vậy.
Nhớ rõ thật lâu trước kia, cũng đã quên làm sao, Trọng Liên từng đứng ở trên giường, dùng ánh mắt hoảng sợ tương tự nhìn mặt đất. Lúc ấy hình như là có việc gấp, ta chưa kịp đi vào, việc này sau đó cũng không nhắc tới. Nhưng bây giờ ngẫm lại, với tính cách siêu cấp thanh cao của đại mỹ nhân, thật sự rất có thể sợ gián.
Hóa ra cao nhân cũng sợ sâu.
Ta cười hắc hắc hai tiếng, trong suy nghĩ hiện lên một tưởng tượng, càng cười lưng càng lạnh.
Nếu như, ta nói là nếu như — Diễm Tửu và Trọng Liên là cùng một người, thì sẽ như thế nào.
Ta mọi cách thuyết phục chính mình Trọng Liên không thể nào khéo léo già dặn đưa đẩy như thế, nhưng mà vẫn nhịn không được lặp đi lặp lại nghĩ tới, hắn biến mất càng nhiều, Thiên Sơn hoạt động các nhiều. Còn có, sau khi Vọng Thực giết Vệ Lưu Không vẫn đợi ở Thiên Sơn, nếu Trọng Liên có thể dễ dàng giết chết ông ta như vậy, Thiên Sơn sớm đã bị san bằng.
Người của tam quan không dễ gì giết người một nhà. Như vậy chỉ có một khả năng: Vọng Thực do Diễm Tửu giết.
Hơn nữa khi Trọng Liên thành thân, đó là lần đầu tiên gặp hắn sau khi ta mù. Nhưng hắn cũng không kinh ngạc.
Nhưng căn cứ để phủ định chuyện này chính xác cũng có quá nhiều.
Tỷ như, Trọng Liên và Diễm Tửu từng đồng thời xuất hiện ở Lạc Dương.
Không, không đúng. Bọn họ đồng thời xuất hiện, nhưng chưa có nói chuyện qua.
Nếu Trọng Liên là Diễm Tửu, hành vi của ta đây có thể nói hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn. Hơn nữa, tiền hắn cho Bộ Sơ, Bộ Sơ đều cho Diễm Tửu. Tiền hắn đưa Bạch Linh, Bạch Linh đều cho Hồng Thường Quỷ Mẫu. Đến cuối cùng, tiền của Hồng Thường Quỷ Mẫu đều về tay Diễm Tửu.
Chỉ cần tiền, mà không hề hạn chế người Thiên Sơn, tự nhiên hấp dẫn không ít danh môn nhân sĩ đi tới. Bọn họ có thể thu lợi từ bên trong, lại không biết nhà cái lớn nhất, chính là hắn.
Nhưng đây mới chỉ là chỗ tốt.
Nếu bọn họ là cùng một người, Trọng Hỏa Thiên Sơn tàn sát lẫn nhau, mắt thấy người một tay mình đào tạo vì hắn mà chết, hắn thờ ơ.
Phía sau màn thao túng càn khôn, bên ngoài lại là người bị hại, Liên cung chủ trọng tình trọng nghĩa, điều này không khỏi… có chút làm người ta sợ hãi.
Mà khiến cho người không thể tưởng tượng chính là, quan hệ giữa Diễm Tửu và Lâm Hiên Phượng.
Nhìn thấy người Thiên Sơn đi ra ngoài, ta lắc lắc đầu, vùi vào ổ chăn. Việc này ta nghĩ gì cũng đều chứng minh là đúng, nhưng bây giờ chỉ còn thiếu cách thức.
Hai canh giờ sau, trời gần đen.
Một ánh vàng giữa đám mây như ẩn như hiện, Yên Ảnh thành trong sương mù cao quý như Nguyệt cung.
Ta tới Thiên Hồ cung tìm Diễm Tửu, hắn không ở đó. Ta lại rời khỏi Thiên cầu, đi tới Cửu Thiên Hàn Bích cốc.
Theo ánh trăng, tìm đường cũ, rất nhanh đã tới gần ôn tuyền.
Ánh nước gió nhẹ, gió ánh sanh tiêu. Diễm Tửu một thân trường bào đỏ thẫm trải trên mặt đất, diễm lệ như ánh nắng chiều nơi chân trời, hạnh hoa trong sương dày.
Cảnh này khiến ta nhớ tới hôn lễ trong Bình Hồ Xuân viện, tân lang uống rượu một mình trong tiểu đình sau hôn lễ.
Ta đi tới phía sau hắn, hắn không quay đầu lại.
Ngũ quan của Diễm Tửu cực kỳ không cân đối, dường như là hoàn toàn tương phản với Trọng Liên. Mặt Diễm Tửu rất lớn, xương gò má rất cao, đôi mắt rất nhỏ, miệng mỏng như giấy, mũi cũng rộng đến lạ thường. Nhưng mà, mũi cũng tương đối cao. Đây có thể nói là ưu điểm duy nhất trên mặt hắn, song ưu điểm này rất dễ sẽ bị khuyết điểm bao trùm.
Nhưng hắn là Trọng Liên, hắn có thể không ngừng cho thêm mấy thứ lên mặt, giảm không ít đi vài thứ.
Nếu hắn có thể phát hiện ra ta, khả năng hắn là Trọng Liên tăng thêm một thành.
Thời gian một chén trà trôi qua.
Hắn thay đổi tư thế tựa trên cây.
Thời gian hai chén trà trôi qua.
Hắn đi qua đi lại hai bước, vẫn không có làm gì.
Nửa canh giờ trôi qua.
Ta rõ ràng thấy hắn đã không kiên nhẫn. Nhưng hắn vẫn chờ chỗ này. Ta một mực chờ hắn làm chuyện gì có ý nghĩa, tỷ như hóa trang thêm hay cái gì đó.
Chẳng lẽ khuôn mặt xấu kia của hắn là thật?
Một canh giờ trôi qua.
Hắn gẩy gẩy tóc, lại ngồi trên ghế.
Xem ra ta đã đoán sai, giấc ngủ này xem ra không được rồi. Ta nên kim thiền thoát xác thôi.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, hắn bỗng nhiên thấp giọng nói: “Còn định ở đó đợi tới bao giờ?”
Toàn thân ta run lên.
Thanh âm này, thanh âm này…
Là Trọng Liên.
“Ngươi xuống đây đi.”
Ta bất động, còn muốn xác nhận lại một chút. Ai ngờ người phía dưới bỗng nhiên ngẩng đầu, xuyên qua cành cây trùng điệp nhìn thẳng ta.
“Hoàng nhi, ngươi xuống đây đi. Trèo lên đó rất thú vị sao?”
Ta thò đầu ra, giọng nói có chút bất ổn:
“Ngươi vì sao dễ dàng tiết lộ như vậy hả?”
“Giờ không tiết lộ, khi làm việc cũng sẽ lộ.”
Ta cứng ngắc cả người, từ từ đi xuống, từ từ đi tới trước mặt hắn. Hắn kéo sau gáy, nhẹ nhàng kéo xuống, thứ gì đó mềm nhũn liền rơi xuống dưới.
“Ta thấy ngươi tìm sơ hở trên mặt ta. Đáng tiếc đó là hóa trang, ngươi dựa vào nữa cũng nhìn không ra.”
Nguyên gốc là đầu sáo 头套, nghĩa đen là tóc giả, khăn trùm đầu, là đồ mà diễn viên đeo trên đầu, sử dụng hình và kiểu tóc phù hợp để hóa trang. Dễ tưởng tượng hơn một chút là khăn bịt của kẻ cướp nhà băng…. Cái mũ của Batman là ví dụ điển hình.
“À.”
Hắn ném áo choàng và lớp hóa trang sang một bên, không khí nhất thời vô cùng ngược ngùng. Ta rõ ràng là có một đống chuyện muốn hỏi, nhưng một chữ cũng không nói nên lời. Mới vừa ngẩng đầu, hắn đã ôm lấy ta, dứt khoát hôn tới.