Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 80 :

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Sương mù ẩm ướt hơi hơi nhuộm, cây đào trùng điệp xếp tầng không.



Mất đi liên hệ, trầm mặc hồi lâu, kết quả lại không ngờ, không biết dùng ngôn ngữ nào hình dung.



Dưới chân núi là Yên Ảnh thành, rõ ràng chớp chớp trong Yên Ảnh thành, là từng chiếc từng chiếc lan đăng (đèn hoa lan) thiêu đốt bầu trời đêm. Ánh đèn càng chiếu rọi, bóng tối và mơ hồ lại càng thêm tươi sáng thấu xương.



Trọng Liên thân mật cùng người, vẫn có phương thức của chính mình. Ta thích phương thức của hắn, không phải bởi vì lợi hại tiêu hồn như thế nào, mà bởi vì chúng thuộc về hắn.



Hắn không phải loại người thô lỗ, hắn vẫn thích hôn môi như gần như xa. Mà lúc này đây hắn lại gắt gao quấn quít lấy ta. Mặc dù là lập tức cởi quần áo, cũng giống như đã để cho hắn đợi vạn năm.



Hắn ôm ta chậm rãi đi xuống ôn tuyền.



Vòng vo dưới ánh trăng, mềm giọng ướt át, hai thân hình trong tình yêu cuồng nhiệt, trong sương mù trùng điệp.



Ta cảm nhận rõ ràng tiếp xúc của hắn. Cho dù chỉ đơn giản là cầm tay, cũng khác với người khác.



Thân thể ướt đẫm, nóng bỏng, làm người ta không phân rõ là nhiệt độ của cơ thể ta, hay là ôn tuyền, hay là của hắn.



Tóc trên trán ta dính nước. Hắn thay ta đẩy đi, lộ ra trán ta, nhìn ta thật lâu.



Đôi mắt màu tím trong suốt mà sáng người, nhưng tầm mắt lại dừng trên mắt phải ta.



Ta ôm thắt lưng hắn, cười nói: “Hôm nay ai thượng ai?”



Hắn hôn lên mắt ta, môi ấm áp, cho dù cách vải cũng có thể cảm nhận được. Ta có chút không quen mà quay đầu, hắn lại quay đầu ta lại:



“Ngươi có nhớ ta không?”



“Ai thượng ai?”



“Hoàng nhi, ta đang hỏi ngươi.”



“Ta đã hỏi ngươi rồi.”



Hắn nhìn ta một lát, bàn tay trong nước đã lặng lẽ chuyển tới, cởi khố ta ra.



Hắn đã có câu trả lời.



Trong nước hoạt động tương đối dễ dàng, chỉ cần duỗi chân một chút, cả người đều phủ lên thân thể hắn.



“Đại mỹ nhân, nhìn ngươi gần đây đùa chơi với nha hoàn rất vui vẻ, kỹ thuật tăng thêm không ít nhỉ?”



“Ngươi sẽ biết.”



“Cũng đâu phải tiểu tử trẻ tuổi, sao *** lực còn tràn đầy như vậy? Có cảm giác như suốt ngày đều làm.”




Tóc tỷ tỷ kia rất dài, cao tới đất phải buộc thành hai bím, một đôi mắt tiểu hồ ly nhìn không thật quen lắm, nhưng bộ dáng thì không sai vào đâu được.



Ta cơ hồ không kịp phản ứng rằng đó là bảo bối Tuyết Chi của ta.



Tốc độ lớn của nó thật quá kinh người.



Ta đang kinh ngạc nhìn nó, nó cũng ngẩng đầu nhìn ta. Nó nghiêng đầu nhìn ta một cái, bỗng nhiên cướp lại kẹo trước mặt Tiểu Phụng Tử, lui về sau hai bước: “Ta không cho ngươi đâu!”



Phụng Tử vốn đã tủi thân lắm rồi, lần này nước mắt chút nữa chảy ra, lắc la lắc lư chạy tới nắm vạt áo Tuyết Chi:



“Tỷ tỷ.”



“Không cho, ngươi đi mà tìm cha ngươi.”



“Cái gì mà cha của muội chứ?”



“Ai biết cha ngươi là ai?” Tuyết Chi liếc mắt nhìn ta. “Ngươi tránh ra!”



Ta tiến lên từng bước: “Chi nhi, sao con lại bắt đầu bắt nạt muội muội thế?”



Phụng Tử quay đầu lại, lập tức bổ nhào về phía ta. “Nhị phụ thân!”



Tuyết Chi đẩy nó sang một bên: “Người đừng có gọi bậy, đó không phải cha ngươi!” Rồi quay sang nhìn ta: “Cũng không phải cha ta!”



Tuyết Chi chạy.



Ta vốn tính đuổi theo, nhưng nghĩ tới lời con bé vừa nói, thật sự có chút giận không được. Vì thế dứt khoát ôm lấy Phụng Tử, tiến vào hậu viện, đi vào căn phòng lớn nhất.



Trọng Liên đang lật lật muốn quyển sách, ta bước vào, hắn vẫn không dời mắt khói sách, nửa ngày mới chuyển lên người ta.



“Hoàng nhi, lại đây ngồi.”



Ta ngồi phía đối diện hắn, cách hắn một bàn. Hắn đứng lên, vươn người tới hôn ta.



Ta né ra. Hắn cười: “Ngươi còn sợ Phụng Tử nhìn thấy?”



“Kẻ địch của ngươi là ai?”



Trọng Liên buông quyển sách xuống. “Ngươi cảm thấy là ai?”



“Sẽ không phải là Lâm Hiên Phượng.”



Trọng Liên vẫn giữ nụ cười, gảy gảy nắp chén trà, uống một ngụm: “Y có mấy trọng lượng, sao phải đem y đặt vào phạm vi lo lắng? Hoàng nhi ngốc mất rồi.”