Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 81 :

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


“Ta biết người này không?”



“Đương nhiên là biết rồi?”



“Ngươi có tin mình có thể đối phó hắn?”



Trọng Liên không đáp lại, đặt chén trà trên mặt bàn, ngồi dựa gần lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi. Dáng người hắn cao gầy, cốt cách thư thái, một người cùng hắn đi ra đều sẽ khom lưng còng lưng, nhìn cũng biết đó là hưởng thụ.



Nhưng mà, đã phản ứng như vậy, hắn đại khái là không muốn nói cho ta biết.



Một khi đã như vậy, ta chuyển đề tài. Ta nghiêng người hướng lên trước.



“Xem đầu óc ngu dốt của ta này, thất lễ thất lễ — đã lâu không gặp, không biết Liên cung chủ cảm thấy mạnh khỏe hơn chưa?”



“Đã được hơn phân nửa. Đa tạ Lâm công tử quan tâm.”



“Nói như vậy, vẫn có chút không khỏe?”



“Có danh y đi theo, hết thảy đều sẽ tốt lên.” Trọng Liên dừng một chút. “So với bệnh cũ lâu năm, đây chỉ là bệnh nhỏ thôi.”



Ta nhìn thẳng hắn.



“Tại hạ ngu dốt, mong được chỉ giáo.”



“Lâm công tử không cần khiêm tốn.”



“Hai người các ngươi có hết hay chưa hả?” Ta còn chưa nói gì, bên ngoài đã truyền tới thanh âm. Không bao lâu, Ân Tứ phá cửa mà vào. “Đêm trước mới ngủ qua, giờ công tử đã tới tìm cung chủ. Các ngươi tình cảm tốt không thành vấn đề, nhưng cũng nên biết lo lắng cho người khác đi. Lâm Vũ Hoàng, ta đây không có dược liệu, ngươi nhanh đi chuẩn bị. Vị kia ở Phong Tước Quan bệnh cũ tái phát, nếu không uống thuốc, đoán là bị gì rồi đấy.”



Ta lập tức đứng lên, vốn muốn hỏi một đống vấn đề, quay đầu nhìn lại Trọng Liên, đứng ở tại chỗ quẫn bách.



Trọng Liên nói: “Không cần sốt ruột, không có nghiệm trọng như Ân Tứ nói đâu. Trước hoàng hôn, ngươi đi khoảng một trăm dặm ngoài chân núi phía tây, có một dòng suối nhỏ hình người, bắt mấy con ếch rừng màu vàng chấm đen là được rồi.”



Ta lại nhìn hắn một lúc, cuối cùng rốt cuộc phun ra một câu:



“Ta bây giờ thật không biết chuyện gì diễn ra.”



Trọng Liên nhìn nhìn Ân Tứ.



Ân Tứ rất biết điều mà ra ngoài.



Cửa mới vừa đóng lại, Trọng Liên liền đứng lên, vỗ nhẹ bả vai ta, chăm chú nhìn ta.




Ta chậm rãi đi xuống, cước bộ vẫn nhẹ nhàng như cũ, đến khi cành hoa dần dần che khuất mặt họ, đến khi cành hoa cũng đều biến mất không thấy.



Trời mưa cũng không lớn, nhưng mới đi ra ngoài không được lâu, phát hiện lông mi và làn da đều ẩm hết rồi. Lại sờ tóc, thấy nước. Ta lắc lắc đầu, mở ô ra, chậm rãi đi vài bước rồi tăng cước bộ. Nhưng phát hiện đi càng nhanh, mưa đều bay dưới ô, vẫn ướt hết đầu. Tâm tình bỗng nhiên bực bội không nói nên lời, dứt khoát ném luôn cái ô hoa văn thanh lịch kia, đội mưa mà đi.



Chạy một đoạn rồi lại chạy lại, nhặt ô lên, xoa xoa, thu lại, rồi tiếp tục chạy.



Ngoài trăm dặm thực sự không phải khoảng cách ngắn. Đợi ta chạy được nhanh như vậy rồi, mưa cũng ngừng, còn được một quần đầy bùn.



Vô cùng không may, ta hoàn toàn không tìm được cái gì gọi là dòng suối nhỏ có hình người, càng đừng nói tới con ếch có màu sắc kỳ quái.



Ta biết ếch rừng là thuốc hay để trị ho lao, nhưng Thiên Sơn lớn như vậy, nhiều người như vậy, Trọng Liên còn nói không cần phải gấp gáp, như thế nào lại bảo đúng ta đi.



Ta dạo bước trong rừng khô hoang vu thật lâu, càng nghĩ càng thấy tức.



Chuyện Trọng Liên thích nhất là bảo người khác đi để chính mình hành động.



Lúc ta chạy tới Thiên Sơ, quả nhiên tất cả đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.



Trên bậc thang tuyết trắng dày đặc những người, còn có máu tươi chói mắt.



Hai bên chém giết lẫn nhau, đúng là Trọng Hỏa cung và Thiên Sơn.



Ta đang định tìm cách đi lên, phía sau có người vỗ ta thật mạnh.



“Tiểu Hoàng điểu, ngươi rốt cuộc đi đâu? Chuyện lớn xảy ra mà ngươi không ở đây!”



Ta quay đầu lại.



Trên người Khuyết Hữu Nhãn đều là máu, cũng không phải của hắn.



Trong núi truyền tới tiếng binh khí va nhau.



Ta lớn tiếng nói: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”



“Ta cũng không biết, vừa rồi đột nhiên có lượng lớn người Trọng Hỏa cung giết lên, bên trong có gian tế.”



“Là ý gì?”



“Bộ Sơ đó, nàng ta vừa mới cho mọi người biết một chuyện kinh người — Huyết Phượng Hoàng có hai người, trong đó một là nàng, người kia là Trọng Liên.”