Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 82 :

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


“Khuyết đại gia, ngươi đang nói giỡn với ta đó à?”



“Thiên Sơn ngàn môn hạ vạn đệ tử, chỉ có mấy chục người gặp qua Diễm Tửu, ngươi có nghĩ đây là chuyện quỷ dị cỡ nào không? Nữ nhân có quyền lên tiếng nhất của Thiên Sơn là Bộ Sơ, bây giờ việc này lộ ra, không phải đã rõ Bộ Sơ và Trọng Liên đã sớm thông đồng sao? Vốn rất nhiều người hoài nghi Diễm Tửu và Trọng Liên là một nhà, kết quả người Trọng Hỏa cung giết vào. Hỗn loạn a, thật sự rất mẹ nó hỗn loạn.”



Huyết Phượng Hoàng có hai thân phận, một là Trọng Liên?



Nói cách khác, trước kia ta nhìn Huyết Phượng Hoàng thấy tâm động không thôi, là bởi vì đó là Trọng Liên?



Huyết Phượng Hoàng trước kia xuất hiên ngoài Loạn Táng thôn, còn có cửa sổ xe ngựa, cảm giác khác rất nhiều, đó là Bộ Sơ?



Người đặt chủng cổ trên người ta, rất có thể là Trọng Liên?



“Chuyện khác không nói nhiều nữa, đi lên xem trước đã.”



“Đừng đi bên này, bằng không ngươi giết đến sang năm cũng không hết.” Khuyết Hữu Nhãn kéo tay áo ta, nhảy lên trên cây, phóng tới đỉnh núi.



Một đường chạy lên trên, một đường có kẻ lao tới giết người. Giết Khuyết Hữu Nhãn là người của Trọng Hỏa cung, còn giết ta thì người nào cũng có.



Vùng lên đánh lại thì đơn giản, nhưng phải làm mà không đả thương người, thực sự quá khó khăn.



Tương đối gian khổ mà vượt đến giữa sườn núi, trời đã đen đặc. Ánh đao với ánh sao, giữa ban đêm hàn quang nổi lên bốn phía.



Mắt thấy ánh sáng của Yên Ảnh thành dần dần tăng lên, ta và Khuyết Hữu Nhãn vội bay nhanh tiến lên, trước mắt lại bị một nhóm người ngăn chặn.



Ta còn chưa kịp lui ra sau, thân ảnh trong bóng cây đã xuất hiện nhanh như bay, Khuyết Hữu Nhãn thảm thiết kêu một tiếng, rơi thẳng xuống.



Phía dưới núi người biển người, máu chảy thành sông.



Ta lao xuống, bắt được tay hắn giữa không trung.



Hắn che phía sau lưng, cả người không ngừng giật giật.



Ta mới vừa kéo hắn lên, một thanh kiếm đâm thẳng về hướng ta — ánh bạc sáng quắc, vũ khí sắc bén hướng lên mặt, ta ngửa ra sau, vung đao ngăn lại.



Chủ nhân kiếm kia khí lực kinh người, ta suýt nữa không thể chống đỡ sức nặng lớn như vậy.



Sau một lát giằng co, phút chốc ngàn cân treo sợi tóc, hai người đồng thời lui về phía sau một thức.



“Không nghĩ tới tiểu tử mùa này khí lực lớn như vậy.” Người trước mắt hình như là tên Cơ Tế Yêu (tế yêu: eo nhỏ, tiểu Hoàng điểu muốn nhấn mạnh sự nữ tính của bạn Cơ Khang.) “Tất cả mọi người lên, bắt sống tên đó, xem Trọng Liên còn dám không lên tiếng.”



Người bên người tên đó cười cười nói.


Ta thử hỏi một tiếng, không có trả lời.



Ta đi từng bước về phía hắn, bỗng nhiên trợn mắt há mồm.



Trên đường hắn đi tới, vẫn có vết máu đỏ tuổi.



Trên lưng hắn có một miệng vết thương.



Kia không phải miệng vết thương bình thường — từ vai bổ tới tận thắt lưng, máu thịt mở ra, lộ ra xương trắng còn máu, hoàn toàn không phải trọng thương mà người sống có thể chịu đựng.



Trong đầu ta trống rỗng, lao qua ôm lấy hắn, lật đầu hắn qua.



“Ngươi đợi, ta cõng ngươi lên.”



Khuyết Hữu Nhãn dùng tay trái duy nhất giữ lấy ta. “Kỳ thật lão tử lúc trước cố ý gạt ngươi. Lão tử lăn lộn bao năm trên giang hồ như vậy, chỉ phát hiện giữa người với người toàn lừa gạt. Người chí tình chỉ nghĩa thật sự quá ít.”



Máu hắn ngấm vào y phục ta. Ta che lại miệng hắn.



“Đứng nói nữa, Ân Tứ có thể trị cho ngươi.”



“Ta bán đứng Trọng Liên, hắn chỉ mong ta chết càng nhanh càng tốt.” Khuyết Hữu Nhãn vỗ vỗ ta. “Tiểu Hoàng điểu, trước đây ta thật không biết ngươi con mẹ nó lại yêu chết Trọng Liên, cũng thật không biết hai tiểu nha đầu là khuê nữ của ngươi… Ta…… Ta thật sự hối hận.”



“Ngươi câm miệng cho ta, thiếu gia ta không có tâm tư nghe ngươi, cút đi trị liệu, khỏi nói nhảm.”



Ta vừa định nâng hắn dậy, hắn sống chết bất động.



“Không không, ngươi nghe ta nói đây, Khuyết Hữu Nhãn ta thật sự coi ngươi là huynh đệ — mẹ nó, nếu lão tử không phải sắp chết… Nhất định đánh chết cũng không nói những lời này.”



Trên mặt hắn có máu. Khuôn mặt trải qua bao phong sương kia, cũng bắt đầu mờ nhạt.



“Với tính cách đê tiện của ngươi, không làm thịt ta đem chưng cách thủy đã đủ để ta thắp hương bái phật. Ngươi đừng nói những lời giả sử sau này không xảy ra.”



Không khí loãng, hô hấp của hắn càng yếu.



“Tiểu Hoàng điểu à Tiểu Hoàng điểu… Đường giang hồ, thực không dễ đi.”



Ta cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn không trung.



“Nhưng mà, đại ca vẫn hy vọng ngươi có thể bình an đi tiếp.” Nói xong, hắn vỗ vỗ cánh tay ta. Một cái, hai cái, ba cái.



Tới cái thứ ba, tay hắn dán trên cánh tay ta, bất động.