Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 83 :

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Trên trời vẫn còn tối đen, tòa thành trên không ẩn ẩn giữa mây khói.



Ta cõng Khuyết Hữu Nhãn, đi ra ngoài thành, sau đó đặt hắn trong một bụi cỏ kín đáo, vội vảng chạy tới Yên Ảnh thành.



Thời tiết thật lạnh, lạnh tới thấu xương.



Sương kết càng này càng dày, toàn bộ Yên Ảnh thành như một mảnh trời băng đất tuyết. Thậm chí chất lỏng nóng bỏng trên mặt, cũng nhanh chóng biến thành một mảnh băng.



Trong Thiên Hồ cung một cảnh hỗn loạn.



Lụa mỏng bị xé thành mảnh vụn, rơi xuống cả điện. Bình phong khổng tước đổ rạp, phía trên là mảnh nhỏ của bình hoa đã vỡ.



Trên lưng ta phát lạnh. Vừa mới chạy đến cửa hậu viện, một bóng người ngã ra.



Ta theo bản năng đưa tay đỡ lấy, người nọ dùng sức lực cực mạnh bám lấy cánh tay của ta.



Ta ngã ra sau hai bước, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của người bị thương.



“Hải Đường?” Ta cả kinh nói. “Xảy ra chuyện gì?”



“Lâm, Lâm công tử… Không cần lo cho ta, nhanh đi cứu cung chủ.”



“Được được. Tỷ ở đây nghỉ ngơi một chút.”



Ta lập tức chạy vội vào hậu viện.



Mới vừa đi vào, lập tức nhìn thấy Chu Sa đã ngã trên mặt đất.



Ta vừa mới định qua xem, lại thấy một người ngã xuống đất.



“Xa Cừ?! Chu Sa?!”



Chu Sa đè lại ngực, cố hết sức hô:



“Mau cứu cung chủ!! Không cần lo cho chúng ta!”



Phòng của Trọng Liên truyền tới tiếng nổ.



Ta lao thẳng tới.



Cánh cửa đã vỡ tan. Tất cả đồ cổ và châu báu đều vỡ rơi đầy đất.



Bên trong có hai thân ảnh một trắng một lục đang vừa bay vừa chạy.




“Liên ca ca, đệ ta xem nào, cái cằm đầy đặn của huynh… Thật sự là càng ngày càng gầy.” Mới vừa nói xong câu đã đã muốn đập hai cái nồi sắt lên đầu mình, lời trích kinh điển của Đỗ Lang nhiều vô số kể, sao ta chỉ nhớ rõ một câu này? Nhưng khi nói thành câu thì lại có vấn đề.



Trọng Liên ban đầu có chút kinh ngạc, rất nhanh đã thích ứng, thay ta chỉnh lại cái bịt mắt, còn ôn nhu đặt trên trán ta một nụ hôn rất quân tử:



“Nương tử, đã khiến ngươi lo lắng rồi.”



Hắn hỉ giận không biểu lộ thành thói quen, lời vốn buồn nôn tới khủng khiếp này, nghe hắn nói mà như hát.



“Để ta nhìn huynh…” Ta cởi áo Trọng Liên, tiếp tục diễn.



Trước ngực của hắn toàn là máu. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện máu từ đâu chảy ra. Nhưng nhìn thật sát, sẽ phát hiện rất nhiều chỗ có lỗ châm nho nhỏ: xương quai xanh, xương sườn, bên cạnh nách, trên cánh tay…



Trọng Liên muốn không coi là gì, cài lại y phục, nhưng ngay cả khí lực đưa tay cũng không có.



“Trời ạ, sao có thể như vậy?!” Ta cao giọng thét chói tai, nhưng mà tin tưởng biểu tình trên mặt nhất định thật sự thống khổ.



Vì Trọng Liên nhìn ta, ánh mắt hồng hồng.



Máu trên người hắn chảy như sông. Nếu không phải có Liên Thần Cửu Thức bảo hộ, chỉ sợ hắn đã sớm chết một trăm lần.



Đã không biết đây là lần thứ mấy, vì Liên Thần Cửu Thức, hắn phải nhận lấy thống khổ mà người bình thường không thể chịu đựng. Muốn sống không được, muốn chết không xong.



“Trời của ta ơi, ai làm huynh bị thương, trời của ta — “ Ta tiếp tục hô khàn giọng, “Liên ca ca của ta —“



“Đủ rồi, câm miệng cho ta!” Rốt cuộc giọng nói không kiên nhẫn của Bộ Sơ vang lên phía sau.



Lập tức một đinh bạc bay tới.



Ta né tránh, lăn mình, lăn dưới chân nàng ta, rút ra bảo kiếm kia.



Trong lòng mừng rỡ, rút kiếm đâm về hướng Bộ Sơ.



Ai ngờ hai ngón tay Bộ Sơ kẹp lấy mũi kiếm, hơi dùng lực, đã thành hai đoạn.



Lúc bất ngờ không kịp đề phòng, Bộ Sơ một chưởng đánh lên ngực ta, ta đập thật mạnh vào góc tường.



Trọng Liên giật dữ nói:



“Hoàng nhi, Vô Danh kiếm là thanh khác kia.”



Hắn còn chưa dứt lời. Hắn vừa nói, ngực ta nghẹn lại, phun ra một miệng máu.