Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 84 :
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Trọng Liên kinh hãi, lập tức muốn đứng thẳng dậy, kết quả đụng tới miệng vết thương, máu tươi nhiễm vạt áo.
Ta cưỡng chế đè hắn xuống.
“Đừng có cử động nữa!”
Ánh mắt Trọng Liên quá mức ưu thương:
“Ngươi vì sao phải đi ra?”
“Này này này, ta ra cứu ngươi, kết quả không phải là vì chúng ta cùng sống, hay cùng chết. Nếu ta không cứu ngươi, kết cục nhất định là ngươi chết trước ta chết sau. Cho nên, ta vì cứu chính mình. Ta cũng không tính chết cùng ngươi. Đừng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đó nhìn ta, đừng lại bắt đầu tự mình đa tình, đừng cho là ta đau lòng vì mấy thương thế của ngươi… Này, đã bảo đừng có dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn ta!”
“Lâm Vũ Hoàng!”
Ta bị tiếng gọi quyết đoán này khiến cả kinh tới cả người run lên. Mẹ già dùng gậy đập mấy lần:
“Con rốt cuộc đang làm gì!”
“Con đang làm gì, con chưa rõ ràng sao?”
“Con —“
Ta le lưỡi với bà, nhìn nhìn Trọng Liên, thấp giọng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Trọng Liên nói chuyện với thanh âm cực nhỏ:
“Liên Thần Cửu Thức vốn thích hợp tu luyện với người âm khí nặng, nữ tử tu luyện mạnh gấp mấy lần nam tử tu luyện. Đối với người không có nội lực mà nói, Liên Thần Cửu Thức là chí bảo luyện công.”
“Chuyện này trước đó ngươi cũng biết?”
“Song đã nhìn lầm người, đi lầm đường.”
Ta không biết phải trả lời như thế nào.
Sự tồn tại của Thiên Sơn, vì muốn tập trung kẻ địch của hắn, một lần diệt sạch. Bộ Sơ là một quân cờ của hắn.
Hắn để nàng ta tu luyện Liên Thần Cửu Thức, đại khái là vì muốn mượn đao giết người.
Nhưng nước có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền, hắn không ngờ đến thời khắc mấu chốt lại xuất hiện sự cố, toàn bộ đều thua.
“Hóa ra ngươi cũng có chuyện không biết.” Ta giả bộ cười, vỗ vỗ chân hắn “Ta còn tưởng rằng —— “
Lời còn chưa dứt, sau cổ chợt lạnh.
Ta biết chuyện này không tốt rồi. Mũi nhọn chỉ về hướng ta.
Quả nhiên ngẩng đầu, thấy mũi kiếm sắc bén chói mắt. Thanh âm của Bộ Sơ vang lên:
“Trọng Liên, giao bí kíp ra đây.”
Ta trợn to mắt.
Trọng Liên ngẩng đầu, tóc rơi tán loạn, che mất một mắt. Nhìn như vậy. hắn dường như có vẻ tang thương. Hắn không thể động. Bởi vì chỉ cần khẽ động, đinh trong cơ thể sẽ lấy mạng hắn. Cho nên, khi hắn di động tay, tương đối cẩn thận.
“Ngươi —“ Ta xoay người, túm lấy áo hắn, tức giận đến cả người run rẩy. “Ngươi… Đừng có mà uy hiếp ta.”
“Đây không phải là uy hiếp. Ngươi chết, bọn họ cũng sẽ chôn cùng.”
“Tên điên nhà ngươi!”
“Nói lần cuối cùng, tránh ra.”
Thái độ của hắn tương đối kịch liệt. Ngay sau đó, hai phiến môi lại mềm mại hôn tới.
Hắn chỉ chạm trong nháy mắt, lập tức dán lên môi ta, nhẹ nhàng nói:
“Hoàng nhi.”
Như là chưa thỏa mãn, hắn lại hôn ta mấy lần, mỗi lần giống như đều gần ta mấy phần, mỗi lần cầm tay ta, cũng đã dùng sức mấy phần.
“Không có ta, ngươi còn có thể sống. Nhưng nếu không có ngươi, ta không thể. Ngươi hiểu ý ta không?”
Ta nói không nên lời.
“Ta không muốn làm chuyện gì thẹn với ngươi nữa.”
“Cho dù ngươi nói gì, ta cũng không nghe.”
“Hoàng nhi, nghe lời, tránh ra.” Hắn sờ sờ má ta, muốn đẩy ta ra.
Ta rất kiên quyết, chống cự lại hắn, phía sau truyền đến một giọng nói:
“Thời khắc này rồi, còn giả bộ anh hùng làm gì?”
Nhìn lại, người đứng ở cửa đúng là Lâm Hiên Phượng.
Y mặc y phục Phong Tước Quan, dùng mảnh vải trắng chà lau Phượng Linh Kiếm. Y áo trắng hơn tuyết, trên thân kiếm đã có điểm đỏ tươi.
“Đại tin tức nha — hóa ra, thân phận thực sự của cung chủ khiến người ta kinh ngạc như vậy.” Y đi qua cánh cửa, cười nói: “Cung chủ hận ta như thế, tìm mọi cánh ngược đãi, ra là vì cung chủ coi trọng người của ta. Hơn nữa, ta còn khiến cung chủ hoài thai, sinh ra một nha đầu.”
Trọng Liên nhìn chằm chằm mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Ta nắm chặt hai nắm đấm, giả bộ trấn định: “Hiên Phượng ca.”
“Ta trong khoảng thời gian này, vẫn không quên sủng hạnh của cung chủ.” Lâm Hiên Phượng đi tới cạnh Bộ Sơ, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng. “Bộ cô nương, có thể mượn Vô Danh kiếm chút không?”
Bộ Sơ nhìn y một lát, cười lạnh nói: “Ngươi cũng là người đáng thương.” Dứt lời đem kiếm đặt trên tay y.
Lâm Hiên Phượng tới gần Trọng Liên, đặt kiếm lên vai Trọng Liên. Tốc độ nhanh tới nỗi ta không kịp cúi đầu.
Thân thể Trọng Liên run rẩy, nắm chặt tay ta.
Lâm Hiên Phượng dùng lưỡi liếm đi vết mau trên thân kiếm, ôn nhu cười với Trọng Liên:
“Ta nằm mơ đều muốn uống máu ngươi, ăn thịt ngươi.”