Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 85 :

Ngày đăng: 23:45 21/04/20


Trên lưng lạnh lẽo không rõ lý do, ta ôm chặt Trọng Liên, cúi đầu nói.



“Hiên Phượng ca, buông tha hắn.”



“Lâm Vũ Hoàng, nơi này không còn phần nói chuyện của đệ rồi.” Y vừa đi vừa thong thả nói, vừa dùng kiếm khoa tay múa chân trên người Trọng Liên: “Đệ nói xem, hôm nay ta nên xuống tay như thế nào.”



Vết thương trên vai Trọng Liên như là không ngừng ăn sâu, máu cũng không ngừng chảy.



Rất nhanh mặt của hắn hoàn toàn mất đi huyết sắc.



Đêm tối trống vắng.



Mỹ nhân chí trên trán Lâm Hiên Phượng giống như cánh hoa đào đỏ thẫm.



Y chậm rãi giơ kiếm, khẽ cười nói:



“Cung chủ, ngươi cứ an tâm mà đi, sau khi ngươi chết, giang hồ sẽ trở nên tương đối tươi đẹp.”



“Không ổn!” Lúc này một thanh âm từ cửa vang vào, “Không ổn! Đại tôn chủ vừa rồi —— “



Nói tới đây, người nó đã ngậm miệng. Vì gã trông thấy Lâm Hiên Phượng.



Bộ Sơ híp mắt nhìn thoáng qua Lâm Hiên Phượng, lại quay đầu hỏi người nọ:



“Ngươi nói tiếp.”



“Y, y —“



“Người nọ run rẩy đến nói không nên lời.



“Y làm sao?” Bộ Sơ ban đầu là nghi vấn, chợt phát hiện bóng đêm chậm rãi hiện lên dưới ánh trăng, đột ngột quay đầu lại.



“Y, giết hơn phân nửa Thiên Sơn đệ —“ Câu phía sau, dĩ nhiên không thể nói ra.



Đầu của Bộ Sơ bay mạnh ra, máu tươi thuận thế phun ra. Đầu của nàng ta va chạm trên tường, lăn mấy vòng, cuối cùng dừng bên cạnh ta.



Để lộ khuôn mặt xinh đẹp mà dữ tợn.



Lâm Hiên Phượng nắm lấy mũi kiếm của Vô Danh Kiếm, máu tươi nhiễm đỏ tay áo y.



Ngay sau đó, chuôi kiếm đã chặt bỏ đầu của đệ nhất mỹ nữ này, liền thành hai khúc.



“Chuôi kiếm có thể giết chết Trọng Liên, hóa ra với người bình thường yếu ớt như vậy. Đúng là hiếm thấy.” Y cười cười, đi tới chỗ mẹ, cởi bỏ huyệt đạo của bà ấy.



“Lâm Vũ Hoàng.” Mẹ không đứng lên, chỉ lẳng lặng ngồi ở đầu phòng bên kia, giọng nói tương đối mệt mỏi. “Con có biết, người con đang ôm, giết cha của con?”



Ta hơi hơi sửng sốt, nói:



“Không, người giết ông ấy không phải Trọng Liên —-“ nói tới đây, nhìn nhìn Lâm Hiên Phượng, nói không ra lời.



“Hoàng nhi.” Trọng Liên đẩy ta ra, nhợt nhạt cười nói: “Sự thật là thế, cần gì phủ nhận.”


“Ngươi như vậy, thật không biết làm sao bây giờ.”



Trọng Liên nhìn ta, bất động.



Ta nghiên cứu miệng vết thương của hắn từ trên xuống dưới: “Ai, sao lại bị thương thành như vậy. Khó coi chết đi được.”



“Hoàng nhi.”



“Gì?”



Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười vô cùng ám muội. Trong lòng ta rùng mình, nhất thời vô cùng lúng túng:



“A, ta biết rồi, ngươi muốn bọn họ đi chuẩn bị.”



Ta vừa định chạy, hắn bắt lấy tay của ta:



“Mấy lời ngươi vừa nói, ta cũng nghe được.”



“Ai nha, ngươi nghĩ rằng ta nói thay ngươi đó à? Ta chỉ muốn dọa mẹ ta thôi. Bà ấy nhất định sợ ta chết. Cho dù bà ấy bất cẩn bẻ ngươi răng rắc, ta ngay cả nước mắt cũng không rơi.”



Tóc trên trán Trọng Liên rũ xuống, hắn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt loan loan nhìn ta.



Yêu nghiệt này!



Ta dùng sức quạt mình:



“Chuyện ta ghét nhất trên đời chính là nuôi tiểu hài tử, muốn ta nuôi tiểu hài tử, ta sống không bằng chết. Ngươi biết đó.”



Môi hắn mím thành một đường, nhếch lên thành hình dạng thật dễ coi.



“Buông tay, nhiệt đã chết. Ngươi có biết phiền không, suốt ngày dán lấy ta.”



Hắn vẫn cười.



“Ta thừa nhận, ta có một chút lo lắng, chỉ một chút mà thôi —- ai nha, ta thật sự phải đi —- buông tay, buông tay! Ngươi đừng có nhìn ta như vậy —–“



“Hoàng nhi.”



“Cái gì?”



“Ta rất muốn ôm ngươi một cái.”



Ta ngồi xổm, quay đầu lại, nhìn xung quanh, tứ đại hộ pháp đều ở đây, xấu hổ.



Ta có loại cảm giác sượng mặt của kẻ trộm thuyền.



Rốt cuộc vẫn cố mà làm, nhẹ nhàng ôm hắn.



Ta nghe tiếng cười của hắn bên tai, có cảm giác choáng váng. Cuối cùng thật sự không chế không được, nhẹ giọng nói: “Người nhiều quá.” Sau đó nhìn trái nhìn phải, giống như tiểu hài tử mắc lỗi: “Ta không biết, cũng không thể được…”



Nói chưa dứt lời, thấy hắn đang mỉm cười, sau đó mang theo tiếng tim đập, thật ôn nhu mà ngậm lấy cánh môi hắn.