Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu
Chương 86 :
Ngày đăng: 23:45 21/04/20
Thứ gì đó trong cơ thể Trọng Liên vẫn còn tương đối khó giải quyết, sẽ không thể không suy nghĩ chuyện dưới chân núi. Ta mới vừa cõng Trọng Liên rời đi, đã thấy đám người tụ tập như kiến dưới chân núi, đám người ùn ùn kéo lên núi.
Ta híp mắt nhìn xuống, giây lát nhân tiện nói: “Ta nhìn những người đó chỗ nào cũng thấy đầu bóng lưỡng là sao?”
Trọng Liên khẽ cười một tiếng: “Đệ tử Thiếu Lâm thì sao có thể không đầu bóng lưỡng chứ.”
“Thiếu Lâm?” Trước mắt ta sáng ngời, quay đầu lại cười nói: “Bọn họ là Thiếu Lâm? Bọn họ tới đối kháng Thiên Sơn.”
“Lý nên như thế. Trước hết chúng ta cứ xuống xem.”
Ta gật gật đầu, mới vừa tiến lên hai bước, đã nhìn thấy một người lại đây.
“Thiếu Lâm đích?” Ta trước mắt sáng ngời, quay đầu lại cười nói, “Bọn họ là Thiếu Lâm đích? Bọn họ là tới đối kháng Thiên Sơn đích?”
Ta cảnh giác lui về phía sau hai bước.
Người kia ấn bụng, trong tay kéo cái gì đó, tư thế bước đi cực kỳ quỷ dị. Cho tới khi hắn tới gần, ta mới phát hiện người nọ là Cơ Khang.
Tóc rối tung, vẻ mắt đầy máu, chật vật tới nỗi không thể dùng lời hình dung sự khác nhau so với quá khứ.
Ta nhìn nhìn phía sau, một tay ôm chặt Trọng Liên, một tay nắm chặt Thiên Quỷ Thần đao.
Lúc này mới thấy rõ thứ hắn kéo theo trong tay, là tóc người.
Cổ người kia bị bẻ sang một bên, thân thể mềm oặt suy sụp suy sụp bị kéo đi, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, chảy thành một mảnh sông hồng.
Cơ Khang cúi đầu, tóc dài che khuất mặt.
Hắn chậm rãi đến gần ta.
Ngay khi hắn sắp tới gần ta, ta đột nhiên rút đao.
Hắn ngẩng đầu, mở to hai mắt mà cười, trong mắt dày đặc tơ máu.
“Ngươi có biết vì sao chúng ta sẽ sống không?”
Ta không nói gì, chỉ đề phòng quan sát hắn.
“Bởi vì chúng ta muốn chết thật lâu.” Khóe miệng, trong miệng hắn toàn là máu, sau đó rất chậm rãi mà kéo thi thể đi.
Không bao lâu, ta chợt nghe hắn ở phía sau khẽ hừ, cười rộ lên.
Ta lập tức xoay người đối mặt.
Người chết hắn kéo đi, quả nhiên là Bách Lý Tú.
Trọng Liên nói: “Không cần lo lắng.”
Tiếng cười của Cơ Khang càng lúc càng lớn, đặc biệt khiến người khác sởn tóc gáy.
Ta nói: “Hắn điên rồi?”
“Có lẽ đúng, có lẽ không phải.” Trọng Liên dừng một chút. “Chúng ta xuống núi đi. Khi người Thiếu Lâm đánh lên đây, người Thiên Sơn hẳn là không thể phân tâm đối phó chúng ta.”
Ta gật gật đầu, một đường đi xuống. Đi được một đoạn, bỗng nhiên nói:
“Vì sao võ công Thiên Sơn chỉ sợ duy nhất Thiếu Lâm?”
“Bởi vì Thiếu Lâm là môn phái không xen vảo chuyện của người khác nhất.”
“Bây giờ không phải họ đang xen vào chuyện của người khác sao?”
“Đó là bởi vì có người tìm bọn họ.”
Ta bất đắc dĩ cười nói: “Đây cũng là ngươi tính toán sao.”
Trọng Liên không có trả lời.
Chim hót hương hoa trong núi. Mây mù của Yên Ảnh thành cách chúng ta càng ngày càng xa.
Cách thật lâu, Trọng Liên nói:
“Hoàng nhi, ngươi biết không? Ta từng có huynh đệ.”
“Ta biết.”
“Bởi vì do phụ… dưỡng phụ ta, ta gần như giết toàn bộ bọn họ.”
“Ta biết… Khoan đã, gần như?”
“Phải, ta có hai ca ca, hai đệ đệ. Bọn họ đều là con của dưỡng phụ. Kỳ thật, ta còn có một muội muội. Khi đó nó còn rất nhỏ, với lại còn là con gái, tránh được một kiếp.”
“Vậy nàng ấy ở đâu?”
“Bọn họ đưa con bé tới một trấn nhỏ rất xa rất xa, để một trang chủ thu dưỡng.”
“Giang hồ vô tình. Nữ nhân chỉ nên để yêu thương, không thích hợp sống trong *** phong huyết vũ. Như vậy tốt rồi, các người cuối cùng cũng làm chuyện đúng đắn.”
Sau đó ta lần đầu nghe thấy có người nói câu kia, đắc ý lại hưng phấn, dùng sức kéo tay áo Trọng Liên. Trọng Liên chỉ chăm chăm gắp rau cho ta, không quản ta nói cái gì. Nhưng mà không được bao lâu, hắn bị ta dồn ép quá chừng, rốt cuộc không mặn không nhạt thốt lên một câu: “Ta chính miệng nói với ngươi bao lần, chưa từng thấy ngươi cao hứng như vậy.”
Ta sờ sờ mặt hắn: “Đừng như vậy mà Đại mỹ nhân.”
Trọng Liên đặt đũa xuống. “Hoàng nhi.”
“A, ta ăn cơm.”
Thành thành thật thật mà ăn xong cơm, ta cùng hắn ra ngoài, dắt ngựa.
Vốn ta và hắn mỗi người một ngựa mà đi, nhưng mà không biết vì sao, lúc sắp đến kinh sư, hắn bỗng nhiên nhún chân, nhảy ra phía sau ta mà ngồi. Lúc sau liền thành hai người một con, con kia vác hành lý.
Vì thế lúc sau hắn tự giác ngồi trên ngựa của ta.
Hai người một ngựa tốc độ tuyệt đối chậm, ta hoài nghi đi đường dài đại khái sẽ nhanh hơn chút. Song không ai thúc giục, chúng ta cũng không vội, chỉ chậm chạp từ từ tới Loạn Táng thôn.
Lúc này trở về, là muốn xây một phòng nhỏ, dựng linh bài cho các thúc thúc bá bá.
Xuyên qua tầng tầng rừng rợp, đường đá nhỏ, con đường quen thuộc dần dần hiện rõ.
Ta dùng hết sức khống chế bản thân không được nghĩ nhiều. Nhưng khoảnh khắc nghe tới thanh âm xa xa của nước suối, đầu óc lại chiếm toàn ký ức.
Hơn mười năm trước, trên con đường trống rỗng này không ít người đi, còn có hai tiểu nam hài cầm nhánh cây chạy loạn khắp nơi: một thì cợt nhả, một thì điềm tĩnh ôn hòa một thì mắt hoa đào ôn nhu.
Đẩy ra nhánh cây cuối cùng, ta quả thực không thể tin được hai mắt của mình ——
Rừng Phượng Hoàng sống lại.
Có lẽ là mưa xuân vài ngày trước đã làm dịu chúng, có lẽ… nhưng mà, kể cả căn nhà trúc kia cũng được xây lại rồi.
Ta nhảy xuống ngựa, vốn định tiến lên, nhưng lại không xác định nhìn sang Trọng Liên.
Trọng Liên cũng xuống ngựa, ôm lấy thắt lưng ta, hôn ta một cái: “Đi thôi.”
Ta giống như là nhảy thẳng vào căn nhà trúc.
Vừa sờ đồ bên trong đã biết giống hệt trước kia: góc tường cũng có một đống bí kíp cổ quái hoặc bất lưu, nghiên mực cũ nát và kiếm gỗ, giường trắng như tuyết, còn có trên gối đầu có hai cái lỗ…
Điểm duy nhất không giống là, đối diện giường vốn là vách tường, nay lại là cửa.
Trọng Liên đi tới, dựa trên cửa nghe gì đó, đẩy ra.
Cửa trúc nối thẳng tới hành lang quanh co bằng trúc, ánh sáng mặt trời mùa xuân xuyên thấu qua khe hở, tạo thành vài vết lốm đốm trên hành lang gấp khúc.
Hắn kéo tay ta, theo hành lang gấp khúc mà đi.
Hoa thùy dương khắp tay áo, chim én năm mới song phi.
Quành mấy vòng, đi tới một con đường thẳng tắp, phía cuối là rèm che màu xanh nhạt.
Ta đẩy rèm che, cảnh sắc trước mặt chắc đã làm ta giật mình một lúc lâu.
Dương hoa mãn tay áo, tân yến song phi.
Một mảnh lửa đỏ.
Hoa sen đỏ như lửa, từng đóa từng đóa, từng cụm từng cụm, nở rộ trên lục bình, dưới ánh xuân, dài thật dài chiếm cứ tầm mắt chúng ta.
Sương mỏng ngưng đọng trên mặt hồ, hỏa thủy tương xứng, ao hoa sáng bừng, xinh đẹp như đi trong tiên mộng.
Giữa hồ có một tòa nhỏ.
Trên tòa bày một bình vàng, một bình rượu.
Ta quay đầu lại nhìn Trọng Liên.
“Xem ra có người tới trước chúng ta.”
“Chủ nhân nơi này cũng thực kiên nhẫn, hoa sen nơi này còn nhiều hơn Bình Hồ Xuân viện.” Ta nhìn nhìn sen hồng bốn phía. “Nhưng mà chỗ chúng ta đi cũng quá nhiều, nghỉ ngơi trong này một chút cũng không có gì không tốt.”
“Đúng vậy.” Trọng Liên mỉm cười, đảo mắt nhìn ta. “Xuân về hoa nở, thưởng liên phẩm rượu, sao không phải chuyện vui nhất một đời người.”
Ta đẩy đẩy bịt mắt, thanh thanh yết hầu: “Liên cung chủ, bổn thiếu gia là người thanh chính liêm khiết.”
Trọng Liên vẫn không đáp lời, nhưng ý cười càng đậm. Trên áo hắn, trên mặt hắn, ẩn ẩn ánh dương màu vàng. Tại thời khắc này, cho dù đôi mắt tím đậm, cũng có vẻ nhàn nhạt nhu hòa.
Bên tai vang lên tiếng sáo từ trên cao bay tới.
Đôi mắt của hắn, giống như bao trùm giang hồ, khắp cả thiên hạ.
Ta nghĩ, chớp mắt ngắn ngủi ngày, là họa quyển xinh đẹp nhất mà ta gặp qua trong đời.
Phượng Hoàng trúc lâm, chim én nhẹ bay.
Thập lý Hồng Liên, nhất tôn Diễm Tửu.
Hoàn