[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Lưu Manh Thỏ Dữ Oa Biên Thảo

Chương 7 :

Ngày đăng: 04:48 19/04/20


Mãi cho đến chạng vạng, Khang Kiện mới cùng Tiểu Tứ trở về, thấy trong phủ im ắng, Tiểu Tứ cảm thấy kì quái hỏi: “Di, mọi người đi đâu vậy? Gia, ngài ở đây đợi ta, ta đi tìm xem, thật không ra sao cả, ngay đến cơm cũng không chịu làm, đã biết ngài đi thị sát sinh ý, có thể nào không đói?” Hắn vừa nói vừa đi các phủ tìm kiếm, mà Khang Kiện cũng hướng đến phòng Cư Nguyệt.



Trong phòng thực tối, không điểm đèn, Khang Kiện lắc đầu cười, lẩm bẩm: “Người này là thỏ thành tinh mà vẫn ham ngủ.” Y rón ra rón rén đẩy cửa ra, tuy nói vậy nhưng vẫn sợ đánh thức Cư Nguyệt, dù gì cũng là người y yêu, nên luôn thêm chút săn sóc và sủng nịnh.



Kỳ quái là, dựa theo ánh sáng mỏng manh bên ngoài, có thể thấy trên giường không có người nằm, tháp thượng cũng không có. Khang Kiện cảm thấy lạ, liền nhẹ nhàng gọi một tiếng, không có ai trả lời, y rùng mình, chẳng nhẽ Cư Nguyệt đi rồi sao? Kinh hoảng không nhỏ, y chỉ cảm thấy trái tim trong nháy mắt bị cắt thành hai nửa, máu tươi chảy ra, run rẩy, toàn thân mồ hôi lạnh ướt đẫm.



Vội vàng tới bên cạnh bàn sờ soạng tìm nến đốt lên, trong phòng nhất thời tràn ngập ánh sáng nhu hòa, hai tay Khang Kiện run rẩy, giơ ngọn nến nhìn chung quanh một vòng, không ai, không một bóng người, ngay cả chút manh mối cũng không lưu lại.



Vô lực ngã ngồi trên đất, y muốn Cư Nguyệt, lần đầu tiên y khao khát có được vật nhỏ đó như vậy, vật nhỏ đó bỏ y mà đi, chút lưu luyến cũng không có, một cơ hội để y tìm kiếm cũng không lưu, cứ lẳng lặng bỏ y mà đi.



Nến trong tay Khang Kiện rơi xuống đất, y ngồi ngẩn ngơ, lát sau, một tiếng nức nở cố kìm nén thoát ra.



Lúc này, bỗng nhiên dưới gầm giường truyền đến một thanh âm, tựa hồ có cái gì đi ra. Khang Kiện vừa ngẩng đầu, chỉ thấy dưới giường lộ ra hai cái lỗ tai dài, lông xù sáng bóng.



“Kia…Đó là cái gì?”



Khang Kiện thất thần, thầm nghĩ rằng, đây là quái vật gì, sao có một đôi tai dài lớn đến vậy? Thật giống một con thỏ… Con thỏ?



Tim y đột nhiên nhảy lên, chợt lắc đầu: không đúng, tai thỏ cũng không dài như vậy, không lớn như vậy.



Không đợi y nghĩ xong, chỉ thấy con vật dưới giường kia đi ra, đúng là con thỏ, một con thỏ lớn không kém con cẩu bao nhiêu.



Con thỏ màu trắng đi ra, tựa hồ vô lực nằm một chỗ, hai mắt đỏ bừng nhìn Khang Kiện, đầu con thỏ gác trên đùi, có vẻ vô tình.



“Cư Nguyệt, phải không?” Khang Kiện thử hỏi một câu, sau đó liền thấy con thỏ đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt lấp lánh nước, bỗng nhiên đứng dậy một cái, liền nhảy vào lòng y, gác đầu trên vai, dùng ngôn ngữ thỏ ô ô kêu, thanh âm bi thiết, đại khái là khóc lóc kể lể cái gì đó.




“Ta không thể gạt được ngươi a.” Khang Kiện quay đầu về phía Cư Nguyệt: “Ngươi không biết con thỏ tinh này lá gan nhỏ sao? Còn dọa hắn, may mắn lúc chiều các ngươi không tổn thương Cư Nguyệt, nếu không ta không tha các ngươi.” Y nói xong đem Cư Nguyệt ôm vào lòng: “Hay cho ngươi, ngã một lần còn không biết, nhìn ngươi còn dám ngắm mỹ nữ.”



“Ai… Ai nói ta là con thỏ nhát gan? Con thỏ chúng ta có lá gan rất lớn…. Rất lớn.” Cư Nguyệt hận không thể chui cả người vào lòng Khang Kiện, ô ô ô, mỹ nữ tỷ tỷ thật đáng sợ, hắn thề sẽ không bao giờ hoa mắt nhìn ngây ngốc nữa, ô ô ô, nhưng đáng tiếc, nàng có bộ ngực xinh đẹp hơn Bích Thược tỷ tỷ, ô ô ô.



Nguyệt Loan lại sờ soạng trên người Cư Nguyệt, cười khanh khách nói: “Con thỏ này là sắc lang a, lại nói những lời giải thích vô cùng nhuần nhuyễn.” Nàng vừa nói vừa đoạt đi Cư Nguyệt: “Biến về hình con thỏ cho tỷ tỷ xem, ai bảo buổi chiều ngươi đột nhiên nhảy vào lòng ta, có thể không làm ta hoảng sợ sao? Kỳ thật ta thích thỏ nhất, nhất là con thỏ phì phì, thực đáng yêu.” Bộ dáng của nàng giống vu bà dụ dỗ tiểu hài tử, còn thiếu điều xuất ra hai cây kẹo nữa mà thôi.



“Phì phì?” Cư Nguyệt thì thào nhớ kỹ: vì sao từ này khiến ta nghĩ mình bị bỏ vào nồi nấu lên nhỉ? Hắn lại nhìn Nguyệt Loan cười đến vô cùng mị hoặc, sáng suốt đem nàng nhập vào nhóm người nguy hiểm.



“Tiểu Cư Nguyệt là bảo bối của ta, ngươi hiểu chưa?” Khang Kiện nghiêm túc nhìn Nguyệt Loan. Nàng liền hiểu rõ nói: “Đã biết, lúc trước không rõ thân phận của hắn, còn tưởng con thỏ tinh đến quấy phá, hiện tại biết, đương nhiên sẽ không động hắn, gia yên tâm đi.” Nàng nói xong, xoay người, đá một cước lên mông Tiểu Tứ: “Đứng lên, giả chết cũng được rồi, nghĩ không ai biết sao?”



Tiểu Tứ “ngao ô” một tiếng đứng lên, hướng Nguyệt Loan nịnh nọt cười: “Hắc hắc, ta bị ngươi đá tỉnh thôi? Ta thề ta không có giả ngất.” Hắn nói xong chuyển qua Cư Nguyệt: “Thật là, hóa ra ngươi là con thỏ tinh, thảo nào ngươi thích ăn cải củ, nhưng, hắc hắc, không nghe nói có con thỏ tinh tốt như vậy, ha ha ha.” Hắn quay lại nhìn Nguyệt Loan: “Ân, Cư Nguyệt thực đáng yêu, ta có thể chứng minh, hắn là một con thỏ trong sạch, ân, mà ngươi gọi Nguyệt Loan, hắn gọi Cư Nguyệt, tên của các ngươi đều có cùng kí tự a.” Hắn hưng phấn kêu lên.



Khang Kiện ôm Cư Nguyệt, Nguyệt Loan hừ một tiếng, xem thường lời nói của Tiểu Tứ, liền ra khỏi phòng.



Trên đường, Nguyệt Loan hướng Khang Kiện báo cáo sơ lược về những việc phát sinh ngoài tình huống, hóa ra là nàng đi Tây Vực giúp Khang Kiện khảo sát sinh ý, nàng và với Tiểu Tứ là tâm phúc đắc lực bên người Khang Kiện.



Khang Kiện gật đầu nói: “Một đường bôn ba cũng vất vả, chúng ta ăn cơm trước, sau đó hảo hảo nghỉ một giấc, ngày mai cùng ta nói cụ thể.” Vừa nói đã đến đại sảnh, người hầu sắp xếp thức ăn, vì thời gian chuẩn bị không nhiều nên cũng không có nhiều món, nhưng cũng đầy đủ.



Khang Kiện bảo mọi người lui xuống, đem ccải củ độn thịt đặt trước mặt Cư Nguyệt: “Tuy là thỏ, nhưng hiên tại ngươi hình người, ăn cải củ không tốt, sợ người hầu nhìn thấy, nghi ngờ, chờ chúng ta trở lại phủ ở Giang Châu thì không cần che dấu, nơi đó đều là tâm phúc của ta, ngươi có biến thành con thỏ phơi nắng ở đó cũng không sao.”



Nói xong, Nguyệt Loan đã cười nói: “Đúng vậy, lúc đó tỷ tỷ sẽ cùng ngươi đi dạo, tắm rửa cho ngươi ở trong ao. Nhưng không ôm, ngươi thật sự quá nặng, ha ha ha. Con thỏ giống con trư.” Nàng vừa nói vừa cười, khiến Cư Nguyệt bất mãn căm tức.



Dùng xong bữa tối, Nguyệt Loan thật sự rất mệt mỏi, vốn định bảo Cư Nguyệt biến hình đùa trong chốc lát, nhưng bị con thỏ tinh cự tuyệt không chút do dự, nàng chỉnh lại thắt lưng, cười cười đi về phòng, nơi này, Khang Kiên cũng lấy cớ đuổi Tiểu Tứ đi, sau đó nắm tay Cư Nguyệt trở lại phòng.