[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Lưu Manh Thỏ Dữ Oa Biên Thảo
Chương 8 :
Ngày đăng: 04:48 19/04/20
Nến đỏ lay động, màn gấm buông xuống, Cư Nguyệt tiến vào trong phòng, liền nhớ tới vừa rồi ở đây được Khang Kiện ôm vào lòng, mặt liền ửng hồng, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy nơi này chỉ có giường lớn, cũng không có tháp thượng, gãi gãi lỗ tai, hắn khó hiểu nhìn về phía Khang Kiện: “Tháp thượng đâu? Ta nhớ rõ ràng trước cửa sổ có đặt tháp thượng mà.”
“Ân, lần trước tới, quản gia có nói với ta, tháp thượng bị hỏng, vừa rồi ta nhớ đến nên bảo gia đinh mang đi sửa.” Khang Kiện mặt không đổi sắc nói dối, cởi quần áo: “Cư Nguyệt, lại đây ngủ, giường này rất lớn.” Y vỗ vỗ mép giường. Hai mắt phát ra tinh quang nhìn Cư Nguyệt.
“Ân, vậy sao? Tháp thượng kia bị hỏng thật đúng lúc a.”Cư Nguyệt hừ một tiếng, bỗng nhiên cười tươi: tốt, ngủ giường thì ngủ giường. Hắn đến bên cạnh Khang Kiện ngồi xuống, đôi mắt to mị hoặc nhìn đối phương, sau đó nằm úp sấp xuống giường, trong nháy máy biến về nguyên hình.
Khang Kiến suýt chút nữa phun ra máu, y trăm phương ngàn kế bảo người ta mang tháp thượng đi, chính là muốn cùng Cư Nguyệt đồng sàng cộng chẩm, tìm kiếm thời cơ biến hắn thành người của mình. Sau đó thấy hắn phối hợp, tiêu sái đi qua đây, trong lòng nhịn không được, lại bị đôi mắt to mị hoặc kia nhìn, ngay cả xương cốt đều nhũn, thấy Cư Nguyệt nằm úp sấp trên giường, trái tim y đã đập loạn, thầm nghĩ Cư Nguyệt thật hiểu phong tình, không cần nói rõ cũng biết, hắn chủ động thật khiến mình cảm động, đỡ phải cân nhắc mở miệng thế nào. Nhưng đang hưng phấn, bỗng nhiên trong nháy mắt, tuyệt mỹ thiên hạ kia liền biến thành con thỏ lớn lông tuyết trắng với hai cái tai thật dài, giống như mang nước sông so với nước biển a, ai mà chịu nổi chứ.
“Ha ha ha ha….” Miệng con thỏ phát ra một tiếng cười dài. Sau đó con thỏ đứng thẳng dậy, đem hai chân trước đặt trên vai Khang Kiện, đắc ý nói: “Ngươi tưởng ta và lão hổ ngu ngốc giống nhau, dễ bị lừa sao, nói cái gì mà tháp bị hỏng, nên gọi người mang đi sửa, nếu lần trước bị hỏng, vậy trong khoảng thời gian đó họ làm gì, chẳng lẽ chờ xin chỉ thị của ngươi mới mang đi sửa sao? Hơn nữa buổi tối mới mang đi sửa, gấp thế ư? Hừ, đâu không phải người sắp chết cần chữa trị. Muốn gạt ta, nên luyện nhiều một chút, phi, ngươi tưởng ta không biết ngươi có chủ ý gì sao?”
Đầu Khang Kiện đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ mình sơ ý, sao lại quên trước mặt mình là con thỏ thông minh. Bỗng nhiên con thỏ ghé sát, hôn một chút lên miệng y, rồi cười ha hả.
Trong đầu Khang Kiện hiện ra bộ đang tuyệt mĩ thiếu niên cười to như vậy càng đáng yêu, một dòng nhiệt lưu dâng lên, bỗng nhiên cầm hai chân trước của con thỏ, dùng sức lay động, thấp giọng uy hiếp: “Biến trở về, biến về hình người cho ta, có nghe không? Con thỏ tinh này, ta thề đêm nay ta nhất định phải ăn ngươi, ta phải ăn luôn ngươi mới có thể yên tâm, ngươi là tên tiểu tử háo sắc, có nghe không, biến về hình người cho ta.”
Con thỏ lớn nhàn nhã nằm lại trên giường, miệng nhếch lên, hai chân bắt chéo, bộ dáng vừa đáng yêu vừa buồn cười, nhưng dù thế nào Khang Kiện cũng không cười được. Y xoay người, đem con thỏ lớn đặt dưới thân, lại nghe con thỏ nói: “Khang Kiện, ngươi muốn ngoạn nhân thú giao hoan sao? Nếu ngươi không ngại, ta đương nhiên cũng không ngại.”
Nhân… Nhân thú? Ngẫm lại, mặt Khang Kiện xám ngắt, y thấy mắt con thỏ tinh lóe ra hào quang đắc ý, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. “Ngày mai, ba cây cải củ Ngọc Sơn ngon nhất?” Khang Kiện giơ ba ngón tay: “Cư Nguyệt, ngươi còn chưa nếm qua cải củ Ngọc Sơn phải không? So với cải củ trong phủ chúng ta còn ngon hơn ngàn lần, không phải nói đến độ giòn ngọt của nó.” Y thấy mắt con thỏ tinh mở lớn, liền biết chiêu này hiệu quả, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, vội vàng nói: “Nhưng cải củ này, sản lượng rất ít, hàng năm đều là cống phẩm quý hiếm tiến cống hoàng cung, trên phố không có bán, nếu đêm nay ngươi để ta thượng, ngày mai ta sẽ mặt dày đi theo Hoàng thượng mang ba cây cải củ về, nếu không….” Y không nói tiếp để tự Cư Nguyệt hiểu, vũ khí tối hiệu quả của thương nhân chính là thủ đoạn.
Cư Nguyệt mở to mắt, chớp chớp vài cái: “Sáu cây”. Hắn vươn hai chân trước, cùng Khang Kiện mặc cả: “Nếu ngon như vậy, ngươi mang cho ta sáu cây, còn phải hứa sau này không được quản ta cùng các nha hoàn tỷ tỷ, xem ngươi đối ta có bao nhiêu thiệt tình yêu thương, ta liền hy sinh một chút.”
“Không được, sáu cây nhiều lắm, một lần tiến cống trăm cây mà thôi, phân phát cho Thái hậu và phi tần trong cung, Hoàng thượng chỉ còn lại sáu cây, ta da mặt dày đến đâu cũng không muốn xin nhiều như vậy.” Khang Kiện quả quyết cự tuyệt: “Về phần bọn nha hoàn, ta chỉ có thể cấp một nha hoàn xinh đẹp nhất cho ngươi, những cái khác ngươi đừng nghĩ.”
“Đừng nóng vội a, ta có thể thương lượng phải không?” Ánh mắt Cư Nguyệt lại lưu chuyển: “Như vậy đi, bốn cây cải củ, có nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp nhất cũng được, ta không cố chấp.”
“A!” Khang Kiện hét lên một tiếng, đoạt lấy cải củ trong tay Cư Nguyệt: “Ngươi… Không được, ngươi có cục cưng, sao có thể ăn mấy thứ này? Không nên không nên… Ta phải đi tìm đại phu kê thuốc bổ, thuốc dưỡng thai, đúng vậy, tổ yến hải sản đều phải mua một ít… Còn bảo Nguyệt Loan làm mấy bộ quần áo tiểu hài tử, đúng đúng rồi… Còn có cái gì… Về sau không được ăn cải củ, dinh dưỡng không có, còn nữa…”
Cư Nguyệt chăm chú nhìn Khang Kiện nói, sau đó đoạt rổ rau xanh trong tay y, nhảy lên ghế kêu gào: “Ngươi không cho ta dùng bữa, ta sẽ không sinh đứa nhỏ cho ngươi, hiểu không?”
“A a, mau xuống dưới, mau xuống dưới, tiểu tổ tông của ta.” Khang Kiên sợ hãi: “Hảo hảo hảo, ăn thì ăn, ngươi chỉ cần coi chừng cho ta một chút, hiện tại ngươi sắp làm mẹ rồi…” Một lời chưa nói xong, mặt Cư Nguyệt đã nổi đầy hắc tuyến, đạp y: “Đừng nhân lúc ta ăn nói cái câu ghê tởm như vậy, đi ra ngoài.”
“Ân, hảo, ta đi tìm Nguyệt Loan bảo nàng làm quần áo cho cục cưng, ta sẽ gọi Tiểu Tứ tới chiếu cố ngươi.” Khang Kiện đi ra, bỗng nhiên nhớ cái gì, vội vàng quay đầu hỏi: “Cái kia… Cư Nguyệt a, ngươi sẽ sinh ra cục cưng hình người sao?”
Cư Nguyệt liền ném qua một cây cải củ, căm giận nói: “Bằng không ngươi nghĩ ta sinh ra cái gì? Con thỏ sao? Ân?”
Khang Kiện quả thật cho rằng như vậy, dù sao đối với một con thỏ lớn, rất khó tưởng tượng hắn sinh ra tiểu hài tử, nhưng thấy Cư Nguyệt tức giận, bộ giáng giống như bị vũ nhục, vì thế y vội vàng ha ha cười nói: “Như thế nào cũng được? Kỳ thật ta không có ý gì, sinh ra một con thỏ nhỏ cũng rất đáng yêu, ta chỉ muốn xác định một chút, rốt cuộc là làm quần áo tiểu hài tử hình người hay hình con thỏ mà thôi?”
Cư Nguyệt bị y chọc giận đến vô lực, oán hận nói: “Ngươi nói bậy bạ cái gì, không sinh một đứa nhỏ mà một con thỏ mới là vấn đề, đến lúc đó ngươi chờ mua mấy chục mẫu đất trồng cải củ đi.” Hắn nói xong, trong đầu không khỏi tượng tượng cảnh mình mang theo hơn mười con thỏ con gặm cải củ, nhịn không được nở nụ cười, thấy Khang Kiện xoay người muốn đi ra ngoài, hắn vội vàng gọi lại: “Từ từ, chuyện quần áo chưa cần vội, nếu ta ở đây sinh hạ cục cưng có phải kinh thế hãi tục hay không, người của ngươi ở đây có thể tin sao? Một khi có bầu, pháp lực của ta sẽ giảm đi, rất khó tự bảo vệ mình.”
Điều hắn nói đã nhắc nhở Khang Kiện, suy nghĩ một chút, ở thôn trang kinh thành kém hơn phủ của chính mình, nơi đó đều là tâm phúc của y, đối với y trung thành và tận tâm, bởi vậy dù Cư Nguyệt là yêu tinh sinh con, bọn họ cũng có thể nhận. Xem ra, phải sớm trở về. Quyết định xong, y vội vàng vào lại, giúp Cư Nguyệt ngồi xuống bên giường, nói: “Không sao, chúng ta chuẩn bị một chút, ngày mai lên đường, chuẩn bị cho ngươi xe ngựa với giường chăn thật dày, trên đường đi chậm, nghỉ ngơi nhiều, sẽ không động thai khí.” Cư Nguyệt gật đầu nói: “Nào có nhanh như vậy, động thai khí, hiện giờ có hay không còn chưa biết đâu, nhưng chuyện Đường ca ngươi tính sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà đi?”
Nói xong, nghe Khang Kiện cười: “Chuyện này, về sau chúng ta có muốn cũng giúp không được, để bọn họ tự giải quyết đi, ngươi chỉ cần hảo hảo dưỡng dục thai nhi trong bụng là được.” Nói xong, y dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía bụng bằng phẳng của Cư Nguyệt: thật sự khó tưởng tượng, ngay tại cái bụng chỉ lớn bằng bàn tay kia, hài tử của y và Cư Nguyệt đang lặng lẽ lớn lên, chậm rãi hấp thu dinh dưỡng trong cơ thể mẹ, từng chút một thành hình, này… Thật sự rất thần kỳ.
Thấy Khang Kiện muốn đem lỗ tai áp vào bụng mình, Cư Nguyệt oán hận nói: “Nghe gì mà nghe, ngay cả thai khí còn không biết có hay chưa, ngươi cho ta là con gián sao, có thể sinh sản nhanh như vậy.”
Khang Kiện ngẫm lại, không khỏi hắc hắc cười ngây ngô, Cư Nguyệt thấy vậy lớn tiếng thở dài, thầm nghĩ có phải làm cha thì nam nhân đều phản ứng thế này? Hắn làm mẹ mà có phản ứng thế đâu. Gặm một miếng cải củ, hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, ngươi đã nói cho ta cải củ cống phẩm, nhất định là đưa ta thì chúng ta mới có thể đi, nếu không ta liền ở lại đây.”
Khang Kiện cười nói: “Yên tâm đi, sao ta có thể nuốt lời với bảo bối Cư Nguyệt.” Nói xong, chờ hắn ăn xong rau dưa, cẩn thận giúp hắn nằm trên giường, dặn dò một số câu vô nghĩa, lúc này mới đi thay xiêm y, tiến cung gặp Hoàng Thượng, thuận tiện xin cải củ.