[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Tình Trọng
Chương 29 :
Ngày đăng: 04:48 19/04/20
“Vô Biên, hảo đồ đệ của ta.” Giữa lúc Vô Biên cùng Dư Khinh đang luống cuống tay chân kéo Giang Thượng Hàn đứng lên, lại nghe bên cạnh lại bỗng nhiên vang lên một tiếng “Ngao”.
Tiếp theo Thanh Phong đạo trưởng lập tức vọt tới, kéo tay Dư Khinh lão lệ tung hoành: “Thật không nghĩ tới a, hảo đồ đệ, ngươi lại có thể cứu sống thần thú kỳ lân, không chỉ như thế, ngươi… Ngươi còn cản thần kiếp… Thần kiếp a… Ta cùng chưởng môn cũng không đỡ được, chẳng lẽ là nói… Ngươi là thâm tàng bất lộ?” Hắn vừa mừng vừa sợ nhìn Vô Biên, giống như hôm nay mới một lần nữa lại quen biết đồ đệ này.
“Thâm tàng bất lộ cái rắm.” Vô Biên trở mình xem thường, nhịn không được chữi bậy: “Đó là bởi vì đại bộ phận thần kiếp đã bị Yên Lung chắn hết rồi, lúc ta tới, chỉ còn dư lại mấy cái cuối mà thôi, nếu không phỏng chừng lúc này ngay cả ta đều hôi phi yên diệt*, còn có thể trở về gặp các ngươi sao? Còn có a sư phó, ta phải nhắc nhở ngươi một tiếng, ngươi kéo chính là tay Khinh Khinh, không là của ta.”
_hôi phi yên diệt: tan thành mây khói.
“A?” Thanh Phong đạo trưởng vội vàng buông tay, cái mặt đỏ thẵm, hai đồng tử đứng một bên cũng cúi đầu che miệng không ngừng cười trộm.
Mặc kệ nói như thế nào, Yên Lung cùng con của hắn, Vô Biên cùng Dư Khinh đều bình an vô sự, đây là việc đáng được ăn mừng. Minh Nguyệt Thanh Phong đạo trưởng sau khi qua khỏi cơn kích động, lại khôi phục bộ dáng đạo mạo, ngồi xuống ghế, đối với Giang Thượng Hàn nói: “Có biết không? Ngươi là hai chúng ta ở dưới chân núi cứu đi lên, lúc ấy ngươi cũng đã hôn mê, chúng ta đem ngươi cứu đi lên không lâu, người của Lê Vân Quan liền tới đòi người.”
Giang Thượng Hàn thở dài, qua thật lâu mới bi thương nói: “Kỳ thật, các ngươi hãy đem ta tống xuất đi, tùy ý sư môn xử phạt, mặc dù là hôi phi yên diệt, cũng là trừng phạt ta đúng tội, ta sở dĩ liều mạng trốn tới nơi này thỉnh cầu cứu, cũng không phải vì mình ham sống, mà là vì đi cứu Yên Lung. Hiện giờ Yên Lung cùng con đều bình an, ta mặc dù chết, cũng có thể yên lòng. Để hắn coi như trên đời này không hề tồn tại con người như ta, sau này không còn nhớ ta nữa, cũng chưa chắc không phải một loại hạnh phúc.”
“Tại sao?” Vô Biên ngạc nhiên, nhìn sắc mặt ảm đạm của Giang Thượng Hàn: “Cũng bởi vì ngươi đã yêu một con kỳ lân, cùng hắn có quan hệ, dựng dục đứa con của hai người các ngươi sao?”
Giang Thượng Hàn gật gật đầu. Minh Nguyệt đạo trưởng ở một bên cũng trầm ngâm nói: “Đích xác như thế. Quy củ của đạo gia mặc dù không nghiêm khắc như phật gia, nhưng không cùng chủng tộc mà nảy sinh tình cảm, đó là vi phạm lẽ trời.”
“Nhưng là…”
Mắt thấy sắc mặt Giang Thượng Hàn càng nhợt nhạt, trong mắt lại không còn một ti dục niệm muốn sống. Vị này đạo trưởng đột nhiên đem thanh âm cất cao tám độ, xông lên đi giữ chặt cánh tay Giang Thượng Hàn nói: “Nhưng là tình yêu sở dĩ vĩ đại, không phải là bởi vì nó nhiệt liệt* sao? Cái loại không cùng chủng tộc, giới tính, quốc gia, tuổi này, tất cả đều không quan hệ, chỉ cần đã yêu, cho dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhiệt liệt tiến tới không lùi vĩnh viễn không hối hận, chính vì như vậy, tình yêu mới có thể tốt đẹp như thế, cũng chính bởi vì như vậy, những truyền thuyết liên quan tới tình yêu mới có thể thiên cổ truyền lưu a…”
Vô Biên vừa nghe đến tên tu hành tổ sư gia, lập tức đã cảm thấy da đầu đều nổ, xoa trán nói: “Khinh Khinh, ngươi đừng vào lúc này cùng ta nhắc tới hắn được không? Ta thật sự là sợ vị lão tổ tông này.”
Hắn nói tới đây, liền tiến lên ôm Dư Khinh, lặng lẽ cười nói: “Tối hôm nay phải tiếp tục đêm động phòng hoa chúc chưa xong của chúng ta, cũng đừng nhắc lão gia khỏa sát phong cảnh này, hắc hắc, Khinh Khinh, ta xem ngươi trốn chỗ nào.”
Dư Khinh ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Tu hành tổ sư gia, hắn dám mắng ngươi là lão gia khỏa sát phong cảnh, mau lấy sét đánh hắn đi.”
Niệm xong, ngay cả Vô Biên cũng hại sợ lên, vội vàng làm tư thế ngăn cản, chính là đợi nửa ngày, cũng không có một chút động tĩnh. Không khỏi giận dữ nói: “Xem đi Khinh Khinh, ngay cả tổ sư gia cũng biết ta có nhiều đáng thương, biết ta chờ đêm nay, thật vất vả mới đợi cho cơ hội này, hắn không đành lòng lấy sét đánh ta, khiến ta đêm đẹp sống uổng a.”
Dư Khinh bĩu môi, bất quá nghĩ đến Vô Biên chạy theo sau mình lâu như thế, đích thật là một chút ngon ngọt cũng chưa thường đến quá, trong lòng cũng vì hắn mà thương hại.
Nghĩ đến chỗ này, liền dùng chút nhu tình cực nhỏ, tới gầnVô Biên nói: “Tốt lắm, ngươi không cần minh lý ám lý * hướng ta kể khổ, đêm nay nhất định thỏa mãn ngươi. Dù nhưng thế, ngươi cũng không thể khiến cho ta quá đau, bằng không sau này cũng không cho ngươi, ngươi cũng không phải không biết ta sợ đau.”
_minh lý ám lý: công khai ám chỉ.
Vô Biên mừng rỡ như điên, ôm Dư Khinh liền ghé vào lỗ tai hắn cắn một hơi. Dư Khinh sợ tới mức vội vàng đẩy ra hắn, nhỏ giọng quát: “Muốn chết a? Để người ta nhìn thấy thì sao, dù sao ở đây cũng là Bạch Vân sơn xá a.”
Vô Biên hì hì cười, lại không sợ chết tiến gần lại, thấp giọng nói: “Nhịn không được thôi, chúng ta nhanh chóng nghỉ ngơi đi, ta… Ta hiện tại thật là cảm thấy được tim đập có chút nhanh hơn, sắp không chịu nổi.”
“Ngươi hỗn đản lưu manh này…” Dư Khinh nho nhỏ tiếng khiển trách một câu, trên mặt lại nổi lên tươi cười. Đúng là mặt trời chiều đã ngã về tây, khó trách Vô Biên khó kìm lòng nổi.