[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Tình Trọng

Chương 30 :

Ngày đăng: 04:48 19/04/20


Dư Khinh chán đến chết nằm ở trên giường.



Đêm qua Vô Biên cuối cùng được đền bù tâm nguyện. Hai người đã thật sự kết hợp làm một thể. Nguyên lai cái loại chuyện này cũng không phải đáng sợ giống Hương Xá nói, tuy rằng Vô Biên sử dụng pháp thuật, nhưng hắn cũng nói, tác dụng của pháp thuật cũng hữu hạn, mấu chốt chỉ cần là hai người lưỡng tình tương duyệt, liền thể đạt được khoái cảm.



Dư Khinh nghĩ đến đây, không nhịn được có chút mặt đỏ tai hồn, nhớ lại cuối đêm qua, ngay cả mình cũng điên cuồng lên, chân chính chính là cá nước hoan ái không thể tự kềm chế, y liền nhịn không được đem mặt chôn trong bàn tay.



Vô Biên cùng Giang Thượng Hàn đã đi tìm người của Lê Vân Quan, cho nên lúc này trong phòng chỉ có một mình y. Dư Khinh cảm thấy có chút khát nước, gắng sức muốn xuống giường, liền thấy ngoài cửa có một lão đạo thong thả đi vào.



“Ngươi là ai?” Dư Khinh từ bản năng mà cảm thấy nguy hiểm, nhưng y nghĩ đến Vô Biên đã từng nói, nơi này đều có bố trí kết giới, trừ phi Lê Vân quan chủ đích thân tới, nếu không trên đời này không có người phá được, bởi vậy lại yên lòng.



“Ngươi chính là Dư Khinh?” Trên mặt lão đạo kia không chút biểu tình, nhìn Dư Khinh sửng sốt một chút, hắn biết mình đã tìm đúng người. Lập tức nói cũng không nói, tay áo vung lên, Dư Khinh liền cảm thấy một cơn chóng mặt ập đến, tiếp theo liền bất tỉnh nhân sự.



Sau khi tỉnh lại, dĩ nhiên là đã ở trong phòng xá của một chỗ hoàn toàn xa lạ. Không, không phải là phòng xá, nó càng giống là một sơn động hơn, giường đá bàn đá ghế cũng đá, quả thực đúng là cùng một màu.



Dư Khinh xoay đầu qua, bỗng nhiên liền thấy một lão đạo đang ngồi nhắm mắt trước mặt y, nhìn hắn cũng là râu cùng lông mi hoa râm, y đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào đối phương hét lớn: “A, ta đã biết, ngươi chính là Lê Vân quan chủ đúng hay không? Vô Biên nói qua, chỉ có ngươi có thể xông vào kết giới đi.”



Lão đạo đột nhiên mở to mắt, tinh quang trong ánh mắt bắn ra bốn phía.



Bất quá Dư Khinh lại tuyệt không sợ hãi, quật cường cùng hắn đối mặt, một bên còn chế ngạo nói: “Uy, đừng trừng mắt nhìn, ngươi cũng đã có lỗ mũi trâu, chẳng lẽ còn muốn biến thành mắt trâu sao? Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi a? Nói cho ngươi biết, người ta sợ rất nhiều, ta sợ người tốt sợ người lương thiện sợ kẻ yếu thậm chí ngay cả ánh mắt của tiểu miêu tiểu cẩu điềm đạm đáng yêu ta đều chịu không nổi, nhưng ta lại không sợ ác nhân xấu xa phá hoại gia đình tâm như thiết thạch…”



Nếu nói tới tài mắng chửi người thì Dư Khinh rất giỏi. Mà Lê Vân quan chủ đã nhập tu tiên chi cảnh, từ trước đến nay đều là tâm như nước chảy, lúc này cũng không chịu bị y mắng đến tâm phù khí táo, nắm tay nắm lên, thanh âm rắc rắc rắc liên tiếp vang lên.



Hành động của Dư Khinh là tự do, cho nên lúc này cả người y đều ngồi ở trên giường, nghe thấy tiếng khớp xương vang, không khỏi hoảng sợ, cúi đầu nhìn bàn tay lão đạo sĩ kia, rồi mới lại trừng cặp mắt to phong tình vô hạn, hét lớn: “Ngươi cho là nắm nắm tay thì ta sẽ sợ ngươi a? Nói cho ngươi biết, tay Vô Biên so với ngươi còn đẹp hơn, ngươi là một tiền bối, còn không sánh bằng một vãn bối, ngươi không biết dọa người à? A, ta đã biết, đây là báo ứng, ai biểu ngươi tâm địa xấu xa…”



“Câm miệng, còn dám nói thêm một câu, ta lập tức giết ngươi. Cùng lắm thì sẽ không đổi phản nghịch kia về.” Lời này Lê Vân quan chủ vừa nói ra, xem như chính thức thừa nhận thân phận Lê Vân quan chủ của mình.



“Giết ta?” Dư Khinh ngẩn ra, trong lòng lập tức hiểu được. Lão đạo này nhất định là không muốn cùng Bạch Vân sơn xá ngay mặt xung đột, có lẽ vì thực lực của bọn họ so với Bạch Vân sơn xá vẫn là kém một ít, một khi Giang Thượng Hàn không trở về, sẽ trở thành trò cười cho đạo gia khác.



Vì ngăn chặn tình huống này, hắn liền đê tiện đem mình bắt đến đây, so với một ngoại nhân như Giang Thượng Hàn, thì y là vợ của một đệ nhất cao thủ ở Bạch Vân sơn xá so ra quan trọng hơn, Bạch Vân sơn xá khẳng định sẽ trao đổi.



Dư Khinh nghĩ đến đây, tâm liền “Hồi hộp” một chút, thầm nghĩ tên Vô Biên kia, cho tới bây giờ đều xem ta rất nặng, ai biết vì ta, hắn còn có thể xem trọng đạo nghĩa thiên lý gì hay không? Giang Thượng Hàn cũng nhất định sẽ không ngồi xem ta vì hắn mà bị thương tổn. Đến lúc đó mặc kệ là Bạch Vân sơn xá đưa hắn đuổi về, hay là hắn tự trở về, đều không có kết cục tốt, Yên Lung cùng hai kỳ lân bảo bối cũng thảm.



Nghĩ đến đó, trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt, đáng tiếc mình căn bản không có pháp lực, muốn từ giám thị của lão đạo này mà đào tẩu, quả thực là chuyện không thể nào.



Đang lúc khổ vô đối sách, bỗng nhiên chợt thấy một đám mây đen trên bầu trời bên ngoài, đúng là một cảnh tượng sơn vũ dục lai*. Y đột nhiên nhanh trí, nhớ tới một người.


Lê Vân quan chủ thuận thuận khí, thật vất vả mới nghiến răng nghiến lợi đích bài trừ một câu: “Ngươi… Ngươi cho là ngươi là đến làm khách sao? Đừng quên, thân phận ngươi hiện tại là con tin, con tin…”



“Ai nha, rất nhanh sẽ không phải thôi.”



Dư Khinh thực da mặt dày cười trứ, thấy ánh mắt khó tin của Lê Vân quan chủ, y đúng lý hợp tình thả lỏng nói: “Đạo gia các ngươi không phải nói ‘ triêu đạo văn, tịch tử khả hĩ ’* sao? Ngươi xem, ta vừa rồi cùng ngươi nói một đống đạo lý kia, coi như là đã giải thích nghi hoặc cho ngươi đi? Theo lý mà nói ngươi chạng vạng tự sát đều không tiếc nuối, hiện tại ta không cần ngươi tự sát, chỉ kêu ngươi đi chuẩn bị chút điểm tâm cho ta, này xem như yêu cầu cao sao?”



_tịch tử khả hĩ: từ câu [ triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ ] ngụ ý nói về câu ”buổi sáng nghe nói chân lý, buổi tối đã chết cũng đáng” của Khổng Tử.



“Ai… Ai nói tịch tử khả hĩ ý là chạng vạng* phải tự sát?” Lông mi của Lê Vân quan chủ giựt lên, lý luận đạo gia bị bẻ cong thành như vậy, hắn sao vậy có thể dễ dàng tha thứ.



_chạng vạng: hoàng hôn.



“A? Không phải tự sát a?” Dư Khinh sờ sờ cằm: “Kia chẳng lẽ là nói, buổi sáng đắc đạo, buổi tối này chết, kỳ thật cũng không phải chết, mà là phi thăng sao? Thế cùng với chờ chết cũng giống nhau. Hoa*, nào có chuyện tốt như vậy, buổi sáng nghe giảng đạo, buổi tối là có thể phi tiên, khó trách nói tịch tử khả hĩ, đương nhiên là có thể, nếu ta, ta cũng ước vậy nha…”



_哗: ồn ào, ầm ĩ… đưa vào chỗ này thật không ổn, ta nghĩ nó có lẽ là từ woa, tác giả chơi chữ thui, vì nó phát âm gần giống nhau +_+.



“Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho ngươi.” Lê Vân quan chủ hoàn toàn bị y đánh bại, mặt xanh mét xoay người đi ra ngoài.



“Nhớ rõ phải dựa theo ta phân phó mà chuẩn bị a, bằng không liền quậy Lê Vân Quan các ngươi đến gà chó không yên, ngươi nếu không tin thực lực của ta, chúng ta có thể thử xem.” Dư Khinh nhoài người ra cửa sổ hô to, y thấy thân hình của Lê Vân quan chủ tạm dừng một chút, rồi mới đằng đằng sát khí mà ly khai.



Khóe miệng nở nụ cười thắng lợi, Dư Khinh xoay người lại, hắc hắc cười nói: “Lão gia khỏa này, ngươi dám bắt cóc ta, hừ hừ, muốn cùng ta đấu? Hôm nay ta biến ngươi thành thí nghiệm gọi là cái gì….năng thủ sơn dụ*.”



_năng thủ sơn dụ: khoai lang phỏng tay, thành ngữ đa nghĩa, ý trong đoạn này là không thể đấu trực tiếp thì dùng mưu mẹo để đánh.



Nói xong, lại cung kính quỳ đến trên mặt đất, hướng không trung dập đầu ba cái, còn thật sự nói: “Tu hành tổ sư gia ở trên, xin nhận cúi đầu của ta, cám ơn tổ sư gia đã ra tay cứu giúp. Bằng không ta cũng không có khả năng có kiêu ngạo. Việc này hết thảy đều là vì giúp Giang Thượng Hàn cùng Yên Lung có thể người có tình sẽ thành thân thuộc. Một tấm chân thành thiên địa chứng giám, đều không phải là cố ý gây sự.” Nói xong lại lạy ba lạy.



Đông pha trửu tử phiêu hương ngư



Ma lạt đề cân thục ngưu nhục



Tiểu kê ma cô Tây Hồ thố ngư



Bát bảo áp tử ngân ti quyển



Mai thái khấu nhục bát bảo đậu hủ