Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 16 : Chia chăn
Ngày đăng: 11:14 30/04/20
Lúc này trăng sáng còn chưa có đi ra, chỉ có bầu trời đầy sao lập lòe lóng lánh, trong gió đêm có ve kêu ếch gọi, hết sức thích ý.
Quên con muỗi đáng ghét kia.
Bước chân Hàn Thanh Tùng rất lớn, ra khỏi cửa viện cô liền theo không kịp, anh cũng không ý đợi cô, sải bước đi ở phía trước, lập tức không thấy!
Lâm Lam vốn là còn muốn thừa dịp bóng đêm rất đẹp cùng anh nói một chút nhân sinh, kết quả...... Thật là mất công có một bầu trời sao tốt như vậy a.
Chờ lúc tới nhà nhỏ, Lâm Lam đã thở hồng hộc, không khỏi oán giận, “Anh không thể đi chậm một chút sao?”
Hàn Thanh Tùng kinh ngạc nói: “Em muốn tới tại sao không nói?”
Lâm Lam:......
“Không phải là anh bảo em đi cùng sao?” Thật cạn lời với người đàn ông này.
Hàn Thanh Tùng: “Anh tới dọn dẹp, bẩn lắm.”
Thôi, cô cũng không muốn nói đạo lý gì với anh, cô cảm giác người đàn ông này thật không biết nói chuyện, cũng không biết là trời sanh như vậy, hay là không biết biểu đạt ý mình.
Hàn Thanh Tùng đốt ngọn đèn đặt ở trong nhà,trong lòng anh đã sớm biết rõ, nơi này như thế nào, nơi đó như thế nào.
Lâm Lam nhìn một vòng, thấy anh không nói chuyện, chính mình ngó đông ngó tây xem một chút, nơi này chuẩn bị nơi đó loay hoay một chút.
Lâm Lam: “Anh nói đi” nói thầm trong lòng đâu có gì tốt.
Hàn Thanh Tùng nhìn cô: “Em muốn nghe?”
“Nhà tôi ở, tôi dĩ nhiên muốn nghe.”
Đàn ông nhà các anh, không, đàn ông cả thôn các anh, có phải là không có thói quen thương lượng với vợ không?
Đây rõ ràng là vấn đề của cả nhà, làm sao chỉ có một mình anh lẩm bẩm làm một mình vậy chứ?
Đúng là tác phong của đàn ông địa phương trước sau như một, không có chuyện thương lượng cùng với vợ.
Hàn Thanh Tùng không có ngờ tới cô muốn nghe cái này, mới cùng cô nói nóc nhà làm trống gác, trước dùng cành mận gai làm khung, sau đó dùng chiếu hoặc là cái gì để lợp lên. Mặt tường vây quanh kháng cũng phải xử lý một chút, nếu không, khi bị ướt sẽ làm rụng mặt tường, khi có điều kiện cũng dùng nan tre đính lên là được, đẹp mắt còn sạch sẻ.
“Có loại vải đay, mùa hè che cửa sổ, gió lùa muỗi còn không vào được, còn có thể làm màn.”
Nghe anh nói muỗi, Lâm Lam theo bản năng gãi gãi vết cắn trên cổ, con muỗi thật con mẹ nó ác như bà Hàn vậy, o o không yêu, tới lúc này vẫn còn ngứa.
Tam Vượng đi theo Đại Vượng chạy lung tung, Lâm Lam la không được.
“Mẹ, con và anh cả đi nhà Trụ Tử ngủ, mẹ không cần nhớ chúng con.”
Mẹ già mới không lạ gì nhớ mấy thằng nhóc quậy phá chúng mày!
Lâm Lam thở phì phò về nhà, Tiểu Vượng đã ôm cái khăn mặt rách ngủ.
Vẻ mặt Mạch Tuệ ủy khuất, “Mẹ, người nào đem mao mao của Tiểu Vượng ném mất vậy, vừa mới khóc đến kinh thiên động địa, còn nói người nào giết mao mao của em ấy rồi, tìm được mới bằng lòng ngủ.”
Lâm Lam:...... mấy đứa không thể yên tĩnh một chút à.
Mao mao chính là một cái khăn mặt rách, rách đến độ nhìn không ra màu sắc hoa văn, một lổ rồi một lổ, tràn đầy mụn vá.
Đó là mao mao của Tiểu Vượng, ngủ trưa ngủ tối nếu như không có mẹ dụ dỗ, thì nhất định phải có mao mao.
Điển hình sở thích yêu đồ vật.
Lâm Lam không can thiệp nhiều, dù sao lớn là tốt.
Ai biết Hàn Thanh Tùng không biết chuyện nay, hôm nay rửa tay trước cơm tối, lúc trở về phòng thấy, cho là khăn lau, cầm đi giặt đặt ở trên bệ cửa sổ bên ngoài.
Anh vốn chịu khó, nhưng Lâm Lam đang giận lại mặc kệ anh, mặc dù có năm đứa con, nhưng tính cách một đứa cũng không hiểu rõ!
Nhưng theo lý trí mà nói, anh làm lính bên ngoài nhiều năm như vậy, vào sanh ra tử không biết bao nhiêu lần, thử nghĩ xem cũng có thể hiểu. Làm người hiện đại có lý trí, cô vẫn vô cùng tôn trọng quân nhân.
Chỉ là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, không làm gia thuộc quân nhân nên chua xót kia cũng chỉ có tự mình biết.
Chờ Hàn Thanh Tùng trở lại, đi vào phòng cùng bà Hàn nói mấy câu, bà Hàn chán ốm, nhìn việc muốn chuyển nghề là ván đã đóng thuyền, mà anh không hề chịu dụ dỗ bà, bà tức giận đến đau đầu nằm ngủ thật sớm.
Hàn Thanh Tùng trở lại trong nhà, phát hiện bọn nhỏ ngủ ở giữa, chỗ đầu giường gần lò sưởi còn trống, anh do dự một chút.
Đây là ý là cho mình ngủ chỗ đầu giường gần lò sưởi?
Anh vừa muốn lên kháng, Lâm Lam lập tức ngồi dậy, phải đem Tiểu Vượng ôm tới đặt ở bên cạnh mình.
Lâm Lam hừ một tiếng, không có để ý đến anh liền nằm xuống.
Hàn Thanh Tùng: “......”