Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 17 : Dọn nhà

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Edit: Hà My



Beta: Tiểu Tuyền



Ba ngày sau, nhà mới hoàn toàn sửa xong, cả nhà thu dọn đồ đạc dời qua.



Bởi vì không có nồi và dụng cụ, lúc ăn cơm lại trở về ăn.



Buổi trưa lúc trở lại ăn cơm, cả nhà Chị dâu Hai đã vui rạo rực chuyển vào Đông Sương phòng, “Ai nha, rốt cục không cần chen chúc ở trong một cái phòng rồi.”



Thời điểm ban đầu tuổi trẻ tân hôn, quá đơn giản rồi, muốn bao nhiêu lúng túng có bấy nhiêu lúng túng.



Thời gian sau cô liền dứt khoát mặc kệ rồi, hừ, tại sao mình phải lúng túng, để cho bọn họ lúng túng đi thôi, cuối cùng ngược lại là Anh cả Hàn và chị dâu cả chốn tránh khắp nơi,chờ bọn họ xong chuyện rồi trở về  ngủ.



Dù sao cô phát hiện hai vợ chồng Anh cả Hàn thật lâu không có sinh hoạt vợ chồng, cô còn đắc ý mừng thầm còn cố ý muốn làm ra chút động tĩnh kích thích Chị dâu cả, tìm kiếm cảm giác ưu việt đây.



Chị dâu cả lại thì hoàn toàn thở phào nhẹ nhỏm, cả người cũng dễ dàng hơn.



Thừa dịp thời điểm đám phụ nữ đang dọn bàn, Hàn Thanh Tùng đi tìm bà Hàn nói chuyện, “Mẹ, còn thiếu nồi gang, nếu không đi công xã mua một cái.”



Bà Hàn một bộ dạng nửa chết nửa sống, “Ừ, đi mua đi.”



Hàn Thanh Tùng từ bà Hàn muốn hai mươi đồng tiền đi đặt mua vật dụng.



“Cái gì?” Ánh mắt Bà Hàn lập tức trừng lên so với mắt trâu còn lớn hơn, “Ba, anh có lương tâm hay không, tôi nuôi anh lớn, ăn uống dễ dàng sao?”



Nhìn bà lại muốn bắt đầu từ kết hôn hầu hạ mẹ chồng bắt đầu nói đến, Chị dâu cả vội vàng nói: “Mẹ, dọn nhà không có nồi cũng không cách nào nấu cơm.”



“Vậy thì trở lại ăn, làm cơm cái gì? Hỏi tôi muốn tiền, tiền chỗ nào? Anh không ở nhà không biết, em trai em gái các anh còn đang đi học, trong nhà còn có mười đứa bé há mồm ăn cơm, chỗ nào cũng cần tiêu, nhà chúng ta sắp đói anh còn tới tìm tôi muốn tiền! Tiền không phải đều bị người phụ nữ kia lấy đi à? Bảo cô ta lấy ra đặt mua vật dụng đi.”



Bà hừ một tiếng, đạp cửa đi vào nhà.



Chị dâu cả cười cười với Hàn Thanh Tùng, “Mẹ đang giận đó, chỗ chị dâu có hai đồng tiền, em cầm tạm đi mua.”



Hàn Thanh Tùng lắc đầu, “Chị dâu cả thật vất vả để dành,em nghĩ biện pháp khác.”



Chị dâu cả: “Em ba này, mẹ Đại Vượng thật tiêu hết rồi sao?”



Tính thế nào cũng tiêu không hết, chính là cắn chết không giao ra.



Dựa theo sự hiểu biết của cô đối với nguyên chủ, cùng với khát vọng của nguyên chủ đối với tiền, tiền một khi cầm được, tuyệt đối không nhổ ra.



Khả năng lớn nhất là cầm cho nhà mẹ đẻ, nhưng mà gần đây cô ấy căn bản không có về nhà mẹ đẻ, cho nên tiền hẳn còn trên tay.



Lúc này Lâm Lam từ bên ngoài đi vào, cô chỉ cười cười không nói.



Lâm Lam biết dọn nhà cần vật dụng, nhưng cô không thể lấy tiền ra ngoài, đây không phải là nói cho người khác biết mình có tiền sao.



Cô cũng nói cô đã tiêu hết, hơn nữa tiền kia phải chừa lúc cần tiêu.


Hiện tại Bà Hàn nói chuyện với cô giọng xoi mói, trước kia nguyên chủ ồn ào, lộ ra vẻ bà Hàn khí định thần nhàn đặc biệt có dáng vẻ mẹ chồng. Nhưng lúc này Lâm Lam bình tĩnh,lại lộ ra vẻ bà Hàn không đủ nhìn.



“Mẹ nói vợ thằng Ba này, không nhìn ra cô là người như vậy đâu, cô theo tôi tính toán hả? Tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm.”



Lâm Lam cười cười, “Vậy mẹ, ngài thật là không sợ mặn, cẩn thận huyết áp cao a.”



“Không phải cô có tiền sao, cho hết nhà mẹ đẻ rồi hả?” Không thấy cô về nhà mẹ đẻ, bà Hàn chưa từ bỏ ý định tận dụng mọi thứ muốn hỏi tới.



Lâm Lam cười mà không nói.



Không cho cũng không sao, sau này từ từ mình tới bắt chứ sao.



Dù sao bây giờ còn không có lương thực, mình cũng không thể tùy tiện nuôi, mùa đông không thể để chúng chết đói a.



Nhưng mà ngày thứ hai Hàn Thanh Tùng liền từ nhà người ta muốn hai con vịt con trở lại, vàng nhung nhung đặc biệt khả ái.



Mấy đứa Tiểu Vượng rất thích.



“Mẹ, con vịt nhỏ tốt, trưởng thành có thể đi trong sông tìm cá tôm ăn, so với gà ăn ít lương thực ơn”



“Đúng vậy, con vịt dễ nuôi sống, không dễ chết.”



Mười con gà con chết một nửa là bình thường.



Lâm Lam cười nói: “Vậy sau này các con nhớ đào lá non cho chúng nó ăn a.”



Tiểu Vượng giơ tay, “Để con cho vịt con ăn côn trùng, đẻ trứng cho mẹ ăn.”



Tam Vượng cười nói: “Phải có người trông, nếu không chúng theovịt lớn nhà khác chạy, em còn phải cẩn thận nhặt trứng chúng đẻ ở bên ngoài về.”



Cậu bè thấy chuyện như vậy không ít, trong nhà nuôi một hai con vịt, ra cửa đã bị vịt mái nhà người ta lừa đi, muốn bao nhiêu ngu xuẩn có bấy nhiêu ngu xuẩn đó.



Tiểu Vượng vừa nghe như lâm đại địch, lập tức liền đuổi theo hai con vịt nhỏ tiến hành giáo dục yêu thương, “Đại vịt tiểu vịt vịt, tao ca hát, bọn mày đẻ trứng nha.” Sau đó lại bắt đầu hát “Trước cửa dưới cầu lớn, một đám vịt bơi qua.....”



Nhị Vượng nói: “Mẹ, mẹ học được bài hát ở chỗ nào?”



Lâm Lam không thừa nhận, “Để mẹ nhớ đã a, không biết nghe ai hát nhỉ.”



Bên kia Mạch Tuệ đếm coi một cái trứng vịt bao hiêu tiền, bán bao nhiêu tiền có thể mua đôi giày da.



Lâm Lam nhìn vẻ mặt hướng tới của con bé không khỏi thở dài, quay đầu chống lại tầm mắt Hàn Thanh Tùng.



Anh đang ở bên kia dùng nhánh cây cản một con vịt vòng đi ra, vịt nhỏ như vậy rào trở lại là có thể ở bên trong hoạt động, không đến nổi chạy đầy đất.



Lúc anh nhìn sang ánh mắt có chút phức tạp lại lộ ra mấy phần nghi ngờ, Lâm Lam cũng nói không rõ đây là tâm tình gì.



Cô nhớ lại mình còn đang chiến tranh lạnh cùng anh, liền rất cao Lãnh mà quay đầu đi.



Hàn Thanh Tùng:......