Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 18 : Bắt được ăn lén!

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Chạng vạng tối hôm đó tan tầm trở lại, Lâm Lam như cũ đi về trước dọn dẹp một chút, xem một chút con vịt nhỏ, giúp đở Hàn Thanh Tùng trồng rau dưa còn có thể trồng.



” Nói một chút với bà Hàn có thể làm một bát mì cho Tiểu Vượng ăn không? Dạ dày thằng bé yếu, mới tiêu chảy, lương thực khô tiêu hóa không tốt.” Hôm trước Tiểu Vượng đi theo anh chị ra ngoài ăn quả dại cỏ dại lung tung kết quả tiêu chảy, mặc dù đã dừng đi tả nhưng vẫn không muốn ăn.



Lâm Lam đau lòng thằng bé muốn chuẩn bị chút món nhỏ, nhưng lương thực trong nhà đều ở trong tay bà Hàn cả.



Hàn Thanh Tùng cũng rất quan tâm Tiểu vượng, “Anh nói với mẹ một chút.”



Anh mặc dù không nói, nhưng nhìn ở trong mắt. Lâm Lam một thân y phục cũ rách,người gầy không được hai lạng thịt, eo mảnh khảnh, một tay anh có thể bóp đứt. Nhìn lại mấy đứa trẻ từng đứa xanh xao vàng vọt. Đại Vượng ba ngày hai đầu không thấy người, như đứa trẻ hoang vậy. Nhị Vượng Mạch Tuệ mặc dù hơi sạch sẻ, nhưng quản áo cũng không có mới. Chớ nói chi là Tam Vượng, cả ngày ở trong sông bơi, trên người chỉ có một cái quần cục rách. Ánh mắt Tiểu Vượng không tốt, thân thể càng kém, gầy teo nho nhỏ, lộ ra vẻ đầu lớn mắt to đặc biệt đáng thương.



Anh sai Nhị Vượng đi theo bà nội nói một tiếng, làm cho Tiểu Vượng chút mì phở ăn, không chuẩn bị sợi mì, thì chuẩn bị chút bột mì cũng được.



Chờ lúc ăn cơm tối, Lâm Lam phát hiện đừng nói bột mì trước mặt Tiểu Vượng, ngay cả bánh bột ngô cũng bị mất, tất cả đều đổi thành bánh ngô đen thùi lùi.



Cô nắm bánh bột ngô thử một chút, những hình ảnh chịu khổ từ chỗ sâu trong trí nhớ hiện ra, dưa thay bột cái gì, tinh bột cái gì, cái gì...... Ăn nghiêm trọng thì trướng bụng táo bón, cả người sưng vù......



Đây rõ ràng chính là bánh ngô rau dại, thậm chí có thể là lá rau lang nhặt nuôi heo, bên ngoài bọc ít bột đúng không? Đây là ăn thức sao?



Lúc này mới ở riêng không có hai ngày thức ăn thẳng tắp giảm xuống, hóa ra không muốn cho bọn họ trở lại ăn hay là làm sao?



Hơn nữa nhà nông ăn cơm cũng không có kỹ thuật hàm lượng cái gì, bữa sáng là bánh bột ngô, ổ bánh ngô, nấu khoai lang các loại đều hấp, nếu có tâm tình cũng sẽ nấu chút cơm, bữa cơm trưa hấp bánh bột ngô cùng món mặn là chính, nấu rau thêm vài giọt dầu, không có cơm tối thì có cháo rau….



Cho dù kiếp trước Lâm Lam không thích nấu cơm, cô cũng biết những thức ăn này căn bản không có chút dinh dưỡng gì.



Nhưng, tại sao chị dâu cả nấu cơm khó ăn như vậy chứ?



Còn không chỉ là khó ăn, mấy ngày qua —— kể từ khi ở riêng bắt đầu, cô phát hiện thức ăn trong nhà thật sự là càng ngày càng kém.



Hiện tại theo Tam Vượng nói nhà những người này không có gì ăn, cái gì ” Cơm khoai lang, khoai lang súp, một ngày ba bữa bỗng nhiên đói bụng đến phát sợ”.



Xem một chút ổ bánh ngô trong tay có thể đánh chết chó!



Loại bánh ngô này bên trong lá khoai lang và khoai lang cọng mài thành bột, trong thời kỳ ba năm khó khăn “Tinh bột”này là một loại bữa ăn thay mì, người ăn có thể táo bón, nghiêm trọng thì toàn thân sưng vù thậm chí bụng trướng hư.



Nhà ông Hàn là một đêm trở lại trước giải phóng hả?



Trong lòng Lâm Lam tức giận, người lớn ăn cái này còn không được, trẻ con dạ dày yếu hơn sẽ không lớn lên được, huống chi Tiểu Vượng còn bệnh!



Cô nhìn bà Hàn một cái, người sau một bộ dạng khỏe mạnh nói khẩu vị không tốt.



Mấy người đàn ông thì không nói gì, Chị dâu cả chỉ lặng yên ăn, Chị dâu Hai lại chỉ uống bát cháo không ăn bánh ngô.



Về phần bọn nhỏ hơn phân nửa đều uống cháo, chỉ có Đại Vượng đang gặm  cái bánh kia, khó khăn lắm mới nuốt xuống. Đứa nhỏ này rất quật cường lại không thích nói chuyện, tính tình trầm mặc, nhưng mà chưa bao giờ oán trách cũng không kén ăn. Thử nghĩ xem kiếp trước thằng bé lăn lộn giang hồ, bị bắn chết...... Lâm Lam trong lòng lộp bộp.



Nhị Vượng và Mạch Tuệ ăn hai cái, nghẹn cổ cố nuốt xuống, lúc sau không muốn ăn nữa.



Mạch Tuệ vừa buông xuống, Bà Hàn nhìn thấy lập tức mắng: “Làm sao lại để thừa đồ ăn, chê khó ăn hả? Đã không có đói bụng chúng mày rồi, thử nghĩ xem thời điểm ba năm khó khăn, đừng nói bánh ngô như vậy, dù có nhặt rau dại cũng là thứ tốt. Bao nhiêu người ăn rơm rạ, cành đậu, rễ hoa mầu mài thành bột, chúng mày còn chê ăn không ngon hả?”



Tam Vượng bĩu môi, “Bà nội, thức ăn này là gì a, mấy nhà ngèo nhất lười nhất trong thôn chúng ta cũng không có ăn cái này nữa.”



Đây là đồ ăn cho heo sao?



Thằng bé đem bánh ngô trong tay ăn hai cái nhét trong túi áo, tính toán lấy về nuôi con vịt nhỏ.



Bà Hàn cả giận nói: “Chúng mày không làm chủ gia đình, không biết củi gạo dầu muối đắt, chúng mày trừ ăn ra còn biết cái gì? Trong nhà mau đói chết biết không hả?”



Mắng như vậy, ai cũng không nói nữa.
Cô nhảy đi xuống một bước xa chạy lên trước mặt Chị dâu Hai đem bát cơm trong tay đoạt tới, “Tôi nói các ngươi thật là giỏi a.”



Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ cũng tiến vào, “Hừ, không biết xấu hổ!”



Chị dâu Hai phản ứng đầu tiên chính là muốn đem bát cơm đoạt lại, cô còn không có ăn đâu.



Chị dâu cả thẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lúc nhất thời không biết nói gì, đôi môi mấp máy, “Vợ chú ba, tới rồi...... Hôm nay cải thiện thức ăn, còn đang đỉnh bảo đứa bé đi gọi mọi người đây.”



Chuyện mất mặt này cũng chỉ có bà Hàn có khả năng nghĩ ra, vừa bắt đầu cô không đồng ý, chuyện này nếu để cho vợ chú Ba biết, kia không phải là cười chết người a.



Mấu chốt đồ ăn không phải tất cả đều là lá khoai lang mới, đa số đều làm từ năm ngoái, mùi vị kia thật là người nào ăn người đó biết, thời điểm ba năm tai hoạ Bà Hàn cũng không chịu ăn đâu.



Kết quả bà Hàn nảy sinh ác độc nói nếu ai dám trái ý, sẽ làm cho người đó không được ăn cơm, bao gồm trẻ con.



Cho nên cô cũng chỉ có thể gì cũng không nói.



Chẳng qua không ngờ mới hai ngày đã bị vợ chú Ba cho phát hiện.



Thật sự là mất mặt a.



Bà Hàn ở trên giường gạch hô: “Làm sao, cô cho rằng tiền trợ cấp là tôi tiêu? Trước kia không phải đều là bù cơm mua lương thực hả? Lần này không có tiền, dĩ nhiên không có cơm ăn!”



Nhà họ Hàn có một người là một người, kia cũng là muốn bắt đầu làm việc kiếm tiền công điểm, nhưng là chớ quên, còn nuôi hai người lớn tiểu thúc cô út ăn cơm đâu, bọn họ không làm việc không kiếm công điểm, khẩu phần lương thực cũng là người khác bổ công điểm hoặc là tiêu tiền bổ sung cho bọn hắn.



Nhưng mà bà Hàn thích cầm nuôi 11 đứa bé nói chuyện.



Lâm Lam cũng không cùng bọn họ cải vã, “Cái này sao, đemlương thực của chúng ta phân ra, sau này tự chúng ta nấu cơm ăn.”



Phân lương thực chuyện này nói đều không cần nói, Bà Hàn đánh chết cũng không đồng ý, nhưng mà lần này là bà đuối lý, cũng không muốnđể cho con thứ ba có ý kiến, “Muốn phân cũng là chờ thu hoạch lương thực xuống tới rồi hãy nói, lúc này muốn nghèo rớt mồng tơi rồi, phân lương thực cái gì, dằn vặt!”



Chị dâu cả lặng yên cầm bánh bột ngô đi ra ngoài để cho mọi người cùng nhau ăn, cúi đầu cũng thật xấu hổ nhìn Lâm Lam, sợ Lâm Lam nổi điên lại muốn tìm cái chết, này nếu để cho Hàn Thanh Tùng nhìn thấy, khẳng định cho là vợ tìm chết cũng là bị trong nhà ép.



Lúc này lão Hàn lão đầu cùng đám đàn ông tất cả đều đứng lên, bọn họ từng người đều rất xấu hổ, nhưng làm bộ không biết.



Ông Hàn: “Đi đi cày đất.” Vừa nói giơ lên xẻng liền đi nhanh, cơm cũng không kịp ăn.



Anh cả Hàn theo sát phía sau, mất mặt a.



Lâm Lam nhìn bên ngoàimột chút, Nhị Vượng ra dấu tay cho cô, cô biết Hàn Thanh Tùng dẫn Tiểu Vượng cũng đã tới rồi.



Cô càm lấy bát cơm cho Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ phân bánh bột ngô, lớn tiếng nói: “Tôicũng cảnh cáo trước, hoặc là phân khẩu phần lương thực tự chúng ta làm ăn, nếu là không đủ chịu đói cũng không nói. Có thể nếu không phân khẩu phần lương thực, đặc biệt cho tam phòng chúng ta làm thức ăn cho lợn, lần tới để cho tôi thấy......”



Cô dừng một chút, quét Chị dâu cả, Nhị tẩu một cái, nghe Hàn Thanh Tùng cước bộ đã đến cửa viện, liền lớn tiếng nói: “Tôi liền đem nồi đập, đem cái bàn bổ, ai cũng đừng ăn!”



Chị dâu cả cùng Nhị tẩu hai người bị làm cho sợ đến khẽ run rẩy, bọn nhỏ cũng hoảng sợ nhìn tam bác gái cả.



Thẩm đúng là thẩm!



Người đàn bà đanh đá vẫn là người người đàn bà đanh đákia, càng thêm hung hãn rồi!



Nhìn ánh mắt kia, so với cọp mẹ còn lợi hại hơn!



Nói xong câu đó, Hàn Thanh Tùng đã đi tới.



Nhị Vượng lập tức hô to: “Cha cha mau nhìn! Hai bọn họ hợp lại làm bánh bột ngô ăn trộm, chờ chúng ta tới đây cho chúng ta bánh ngô lá rau lang đâu!”