Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 40 : Ôn nhu & chạy trốn
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Edit: Trang Nguyen
Beta: Tiểu Tuyền
Nhìn Lâm Lam tỉnh lại, Tiểu Vượng vui mừng nhìn cô:”Mẹ, mẹ tỉnh rồi?” Bé cẩn thận từng li từng tí đưa tay đỡ lấy Lâm Lam: “Mẹ, mẹ ngã bệnh rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt, con đi bưng cơm cho mẹ ăn.”
Nói xong bé liền bò xuống, chạy đến phòng khách bưng cơm cho Lâm Lam.
Người nhỏ bưng không được nhiều như vậy, nặng quá thì bưng không nổi, một chén canh trứng gà chưng, một hai cái bánh bột ngô, một chén cà hầm tương.
Lâm Lam:...... Có cảm giác bóc lột sức lao động của trẻ con. Thật quá vô sỉ.
Cô đưa tay xoa đầu Tiểu Vượng: “Tiểu Vượng, mẹ không sao, con đi chơi đi.”
Tiểu Vượng không chịu, nhất định phải ở cùng cô: “Mẹ bị bệnh, con không ồn ào.”
Lâm Lam: “… Mẹ, mẹ không bị bệnh, chỉ là… chỉ mệt mỏi thôi.”
Tiểu Vượng gật đầu: “Mẹ mệt mỏi nên bệnh đấy, chăm sóc cho Tiểu Vượng, còn phải xuống ruộng làm việc, nấu cơm, dọn nhà, nên mới bị bệnh.” Bé đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lòng bàn tay Lâm Lam, cọ xát.
Trái tim Lâm Lam thoáng mềm nhũn.
Cô thấy đồ ăn đều nguội lạnh, vội vàng lấy đồng hồ đeo tay xem thời gian, má ơi, đã hơn mười giờ, Lâm Lam cô làm được đấy. Cô ngay cả bọn nhỏ bắt đầu nấu cơm, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy, Hàn Thanh Tùng kéo rèm cửa sổ bằng cỏ che lại, trời hừng sáng cũng không có ánh sáng xuyên qua, làm cho cô ngủ thẳng giấc đến trưa luôn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, phụ nữ cả thôn lại có chuyện để nói rồi, cô sẽ bị chụp cái mũ người phụ nữ có chồng còn lười biếng.
Cô vội vàng nhờ Tiểu Vượng giúp đỡ lấy mũ bịt đầu cô hay dùng, cô lập tức mặc nhanh quần áo vào.
Xương sống thắt lưng chân đều đau, thật hoài nghi Hàn Thanh Tùng có phải hành hạ cô hay không, chắc chắn còn bủn rủn đau nhức hơn tập luyện buổi sáng. Nàng cũng không dám nhìn vào những dấu tím bầm trên eo cùng ngực mình, anh nói xem đây là anh dùng bao nhiêu sức lực đây hả, tiết kiệm chút sức lực không được sao?
Cô ăn mặc chỉnh tề, Tiểu Vượng lấy khăn mặt cho cô lau mặt, còn cầm cây lược gỗ chải tóc cho cô.
Lâm Lam:…tiểu áo bông chu đáo quá, hôn nhẹ ôm một cái rồi nâng lên cao cao. Tiểu Vượng nhìn mẹ lại bắt đầu cười cười nói nói, trừ thỉnh thoảng khóe miệng co rút một chút, động tác có phần kỳ quái, dường như có cái gì đó không đúng.
Bé vui vẻ nói: “Mẹ khỏe rồi, không có bị bệnh. Mẹ thật sự khỏe rồi ~~”
Bé cũng học theo bộ dạng Lâm Lam hôn bé, hôn nhẹ lên gương mặt Lâm Lam, sau đó sờ sờ đầu Lâm Lam, ôm cổ Lâm Lam, lung lay cánh tay Lâm Lam, hoàn thành một loạt động tác hôn nhẹ ôm ôm thân mật.
“Cục cưng ngoan, đi chơi đi, mẹ đi nấu cơm trưa.”
Bước xuống giường, cô có một loại cảm giác đã lâu không vận động, không làm nóng người đã vội vàng chạy nước rút mấy trăm mét, hai chân bủn rủn giống như không phải là của mình.
Nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp trong nhà, vốn là việc rất nhẹ nhàng, nhưng hôm nay Lâm Lam cảm thấy sao cuộc sống lại khó khăn như vậy. Trước tiên cô nấu cơm, đang lúc chuẩn bị giặt quần áo, Hàn Thanh Tùng từ bên ngoài bước vào.
Còn chưa đến giờ tan tầm, sao anh đã trở về rồi? Lâm Lam theo bản năng muốn tìm một chỗ trốn.
Hàn Thanh Tùng không rõ cô làm gì, lập tức tiến lên kéo cô lại: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Tối hôm qua vừa bắt đầu anh đã nghĩ phải khống chế mình, đừng dọa đến cô, kết quả sau đó lại không kiểm soát được. Anh vừa hối hận không tiết chế, lại vừa không khống chế được mà muốn nhiều hơn, kết quả mình cũng có phần thác loạn, đoán chừng đã làm đau cô. Cô lại đang sợ anh.
Mặt Lâm Lam đều nóng lên, có thể đừng nói chuyện không? Vừa hỏi như vậy, không phải nhắc nhở chuyện tối hôm qua ư, ban ngày, có thể chú ý một chút hay không chứ.
Cũng may Tiểu Vượng đã dẫn Vượng Vượng đi chơi rồi, không có ở nhà.
Cô ra vẻ không biết hắn nói gì: “Em đang nấu cơm, giặt quần áo, sao mới giờ này anh đã trở về?”
“Công xã có người đến tìm anh nói chút chuyện.” Tay Hàn Thanh Tùng đặt ở bên eo cô, thoáng chốc nhấc bổng ôm cô lên: “Anh có nói với các con em bị bệnh, phải nghỉ ngơi hai ngày.”
Lâm Lam kinh hô một tiếng: “Mau thả em xuống.”
Hàn Thanh Tùng: “Em không nặng.”
Lâm Lam: … Tôi có hỏi anh nặng hay không nặng sao?
Anh đặt cô ở trên giường gạch, hai tay chống ở hai bên cơ thể cô, nửa người trên nghiêng về phía trước hầu như dán vào cô.
Lâm Lam theo bản năng áp sát vào phía sau, ánh mắt của hắn sâu thẳm ám chìm, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, nhưng cẩn thận nhìn trong lúc này ánh lên dục vọng sâu lắng thiêu đốt người.
“Anh, anh… Ban ngày, anh chú ý một chút đi.”
Mấy đứa nhỏ một đứa so với một đứa đều có tâm nhãn, cô cũng không muốn lâm vào tình cảnh lúng túng như thế này, còn phải giải thích cái này giải thích cái kia cho các con.
Hầu như mỗi lần đối đáp với cha mẹ, cũng không thoát được bị các con hỏi đến vấn đề này, nếu không trong đầu óc nho nhỏ của bọn nó từ hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp ra rất nhiều thứ cuồng ma loạn vũ.
Đột nhiên Hàn Thanh Tùng lộ ra một nụ cười, môi mổ mổ lên môi cô: “Nhìn em không nhịn được.”
Lâm Lam bị anh làm hết hồn lập tức lui về sau, dùng chân đạp bộ ngực anh, cầm thú a! Anh cho rằng anh là thằng nhóc mới lớn mới nếm thử mùi đời sao.
“Đừng sợ đừng sợ.” Anh bắt được bàn chân đá tới, trấn an vỗ vỗ lên bắp chân của cô: “Em nghỉ ngơi đi.”
Hắn đi vào trong sân giúp giặt quần áo: “Còn lại không cần nhiều thợ mộc, anh để thợ mộc Vương kéo gỗ về làm rồi.”
Lâm Lam thở phào nhẹ nhỏm, cô còn nói sao mình ngủ thẳng đến lúc này, làm sao không thấy thợ mộc Vương.
Lâm Lam gục ở trên bệ cửa sổ, nhìn anh ngồi xổm trong sân giặt quần áo, vai rộng thắt lưng hẹp chuyển sang vùng tam giác, dáng người thật đẹp mắt. Nghĩ như vậy, trong lòng cô bốc lên một luồng khí nóng, cảm giác hơi xấu hổ, không cẩn thận lại nghĩ đến tình hình chiến đấu kịch liệt tối hôm qua, cả người cô lại ê ẩm, có thể trêu chọc lại không thể gánh vác, chính là cô rồi.
Đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề, tối hôm qua không có ngừa thai!
Cô không muốn mang thai lần nữa, cô không có kinh nghiệm mang thai không có kinh nghiệm sinh con, không có chuẩn bị tâm lý nghênh đón loại đau khổ này. Nhưng thể chất này, không phải đã mang thai rồi sao? Cô vội vàng đếm đầu ngón tay tính toán kỳ kinh nguyệt, thở phào nhẹ nhỏm, kỳ an toàn.
Có điều thể chất này dễ dàng thụ thai, cũng không an toàn, huống chi cho dù lần này không có chuyện gì, vậy sau này thì sao? Tám chín giờ đã lên giường ngủ, anh có thể nhịn được mới là lạ. Vẫn nên nghĩ biện pháp ngừa thai.
Thoáng chốc bọn nhỏ đã lục tục trở về, Mạch Tuệ và Nhị Vượng chạy trở về nhà trước: “Mẹ, mẹ đã khỏe chưa?”
Hàn Thanh Tùng ở trước mặt bọn nhỏ nói mấy ngày qua mẹ bắt đầu làm việc, xây nhà, dọn nhà, rất mệt mỏi rồi, dặn bọn nó không được quấy rầy mẹ, nên sáng sớm đều lặng lẽ đi.
Lâm Lam cười cười vội vàng xuống giường: “Đỡ hơn rồi, ngủ một giấc là tốt.”
Mạch Tuệ nghi ngờ nhìn cô, lôi kéo tay cô, nhỏ giọng: “Mẹ, có phải cha đánh mẹ hay không?”
Lâm Lam: …!!!
“Thế nào lại nói như vậy, đứa nào nói mò thế?”
Mạch Tuệ nhìn ngắm Lâm Lam, ở trên cổ phát hiện dấu vết màu đỏ sậm khả nghi, giống như là bị nhéo, lập tức nhíu mày: “TamVượng nói, nói chắc chắn là mẹ bị đánh rồi, nếu không lúc trước mệt mỏi cũng không ngã bệnh, tại sao mới ngủ cùng cha một giường mà đã bị bệnh rồi? Không phải bị cha đánh thì là ai?”
Tiểu Vượng dùng tiếng nói mềm nhũn nhỏ giọng nói: “Cha….Phòng Tây.”
Bé muốn ngủ ở phòng phía Tây, nơi có mẹ.
Hàn Thanh Tùng cũng không từ chối bé, trực tiếp xách bé lên ngay ổ chăn bên kia tủ giường.
Lâm Lam nhìn Tiểu Vượng không sợ Hàn Thanh Tùng như vậy, cũng cảm thấy vui mừng, mặc dù anh nghiêm túc, nhưng đối với các con cũng không tệ lắm.
Tiểu Vượng ngoan ngoãn chui vào trong chăn: “Mẹ, ngủ ngon.” sau đó nhìn Hàn Thanh Tùng một cái: “Cha, ngủ ngon.” Đây là lần đầu tiên bé chủ động chúc Hàn Thanh Tùng ngủ ngon.
Lâm Lam bước đến hôn nhẹ lên trán của bé: “Con trai nhỏ, ngủ một giấc thật ngon nhé.”
Tiểu Vượng liền vui vẻ nhắm mắt lại, khóe miệng còn mỉm cười, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Lâm Lam nhìn thấy bé không đem cái khăn rách kia ôm vào trong ngực, đây cũng là lần đầu tiên. Cô nhỏ giọng cười nói với Hàn Thanh Tùng: “Tiểu Vượng có chút thích anh rồi đấy.”
Lúc trước Tiểu Vượng đối với Hàn Thanh Tùng vừa phòng bị lại vừa sợ hãi, kháng cự cùng Hàn Thanh Tùng ở cùng, hôm nay là lần đầu tiên chủ động yêu cầu với Hàn Thanh Tùng.Mặc dù chỉ vì có thể cùng mẹ một phòng, có tiến bộ rồi.
Cô rất vui.
Ánh mắt Hàn Thanh Tùng cũng trở nên nhu hòa, anh đi ra phòng khách lấy quần áo Tiểu Vượng để ở tủ giường.
Lâm Lam nhìn thấy lưng quần Tiểu Vượng bị hở ra, lấy kim may vá.
Hàn Thanh Tùng bưng nước nóng đến đây giúp cô: “Lúc này không còn sớm nữa.”
Lâm Lam nhìn xem bên ngoài, mới chín giờ vẫn còn sớm lắm, đêm dài đăng đẳng, nằm xuống cũng không ngủ được, một đêm giày vò còn không bằng ngồi như thế này tối nay.
Anh chủ động như vậy, trong mắt Lâm Lam, như thế nào cũng thấy có ám hiệu gì khác.Hôm nay không có xuống ruộng, cô vẫn dùng khăn thấm nước lau lau.
Cô ngại Hàn Thanh Tùng nhìn mình chằm chằm, nên đóng cánh cửa phía sau bồn rửa để cản trở tầm nhìn, tránh cho ánh mắt của anh giống như lửa muốn nướng chín cô.
Mặc dù nhìn vợ mình không phạm pháp, nhưng anh cũng phải khống chế một chút chứ? Cho dù cô phát hiện, nhưng gương mặt đó vẫn lạnh, nhiệt tình như vậy càng làm người ta chống đỡ không được.
Đợi sau khi cô tắm rửa xong, lau khô bò lên giường, Hàn Thanh Tùng mới mang nước sang cho cô, chính mình vẫn như cũ ra bên ngoài nơi cản gió, tắm rửa rồi mới trở về.
Thoáng chốc Tiểu Vượng đã ngủ say sưa, bởi vì giường được đốt nóng hổi, bắp chân bé đạp một cái đã đá chăn ra một bên, ra một đầu mồ hôi.
Lâm Lam để cho Hàn Thanh Tùng lấy khăn lau cho Tiểu Vượng, lấy chăn chặn một chút, đừng bao bọc bé chặt quá.Hàn Thanh Tùng làm theo tất cả yêu cầu của cô.
Lâm Lam nhỏ giọng nói: “Tiểu Vượng không giống với mấy đứa trẻ khác, con không có cảm giác an toàn, có chút nhát gan sợ hãi rất dễ dàng tự bế lầm lì. Chúng ta làm cha mẹ phải che chở nhiều hơn, phải kiên nhẫn nhiều hơn nữa.” Nói xong cô vội vàng bổ sung: “Bác sĩ nói.”
Trước kia cô đối với Hàn Thanh Tùng không có nhiều yêu cầu lắm, cô cũng không nói chuyện này, hiển nhiên không trông cậy anh làm cái gì. Lúc này nói, chính là yêu cầu đối với anh, hi vọng anhcó thể cùng nhau quan tâm giáo dục con.
Bàn tay to Hàn Thanh Tùng đặt trên đầu Tiểu Vượng, nhét chiếc khăn kia Tiểu Vượng vào dưới gối.
“Không có bị tâm thần chứ?” Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô.
Lâm Lam lắc đầu: “Chỉ cần quan tâm con nhiều hơn, để cho con không có cảm giác bị vứt bỏ, sẽ không có chuyện này.”
Hàn Thanh Tùng gật đầu, cũng không có ý tứ trách cứ người nào: “Được, anh sẽ chú ý.”
Nhìn cô mặc mỏng manh gục ở bên tủ giường nói chuyện, ra hiệu cô mau vào chăn.
Lâm Lam đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh, trong lòng run lên, vội vàng chui trong chăn lấy chăn bao bọc lấy mình.Hàn Thanh Tùng chân dài một nước lên giường, vén chăn lên dán vào cô nằm xuống, cánh tay mở ra kéo cô vào trong ngực.
Đầu tiên cảm thấy hơi lạnh, tiếp đó nóng hừng hực nhiệt độ cơ thể dần ấm lên, Lâm Lam cảm thấy thật thoải mái, không tự chủ nhích lại gần vào trong lòng ngực của anh.
“Có thể khiến cánh tay của anh bị tê không?” Lâm Lam phát hiện anh rất kỳ quái, rõ ràng có hai chiếc gối, không cần cô phải gối đầu lên cánh tay anh, vợ chồng đều như vậy sao?
Anh nói: “Không biết.” Nhẹ nhàng sơ lên lọn tóc vẫn còn ướt của Lâm Lam: “Không thể nặng bằng súng.”
Nghe anh nói đến súng, Lâm Lam lại lo lắng có phải anh oán giận chuyện cô báo cáo không, có phải càng nhớ nhung bộ đội không, cuối cùng cô không có hỏi ra miệng.
“Em có thể tìm người đặt làm một thùng gỗ lớn không? Mùa đông ngâm mình như vậy, vừa ấm vừa sạch sẻ.” Nghĩ đến càng ngày càng lạnh, không thể tắm, Lâm Lam cũng có chút khó chịu.
Bàn tay to của Hàn Thanh Tùng nhẹ nhàng vân vê ở sống lưng cô, cuối cùng vuốt ve trên bả vai đang nới lỏng: “Để anh làm.”
Giọng nói đã không lãnh đạm giống ban ngày nữa, mà trong trầm thấp lại lộ ra một tia khàn khàn. Anh có thể cảm giác được, cô không giống trước kia luôn bất hòa với anh, cũng không sợ anh nữa, đối với anh càng ngày càng thân cận, còn chịu nói chuyện Tiểu Vượng với anh. Cảm giác như vậy rất tốt, để cho anh kìm lòng không đậu muốn nhiều hơn nữa, liền cúi đầu hôn cô.
Một lát sau, Lâm Lam mềm giọng thử dò xét nói: “Sao anh còn chưa ngủ, ban ngày mệt mỏi cả ngày, tối nay ngủ sớm một chút.”
Anh ừ, nhưng đẩy cao lưng của cô: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Lâm Lam: “......”
“Cái kia, em có chút đau......Em có thể không...... Không......”
“Anh nhẹ chút.” Giọng anh trầm thấp, cọ ở đáy tai của cô, cảm giác tê dại giống như mang đến dòng điện.
Sự thật chứng minh, đàn ông nói anh ta nhẹ chút, hay nói với cô đi từ từ không đi vào đều không đáng tin như nhau, một khi biết ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng thấy ngon, cho dù Hàn Thanh Tùng có sức kiềm chế mạnh cũng không cách nào tự động điều khiển được.
Sột soạt hơn nửa đêm, Lâm Lam mệt mỏi ngủ thật say.
......
......
Trên ánh trăng giữa bầu trời, đột nhiên có tiếng huyên náo xé rách sự yên lặng trong đêm, trên đường có người la lớn: “Mau, bắt lấy nó, đừng để nó chạy!”
Rất nhanh, cửa cổng nhà Lâm Lam bị gõ rầm rầm: “Mở cửa, mở cửa!”
Lâm Lam bị thức tỉnh: “Ai đấy?”
Hàn Thanh Tùng bật dậy giữ cô ở trước ngực, vỗ vỗ bờ vai cô, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì, em cứ ngủ đi.”
Tiếng gõ cửa phía ngoài lại không còn nữa, Lâm Lam cho rằng mình nằm mơ, lầm bầm một tiếng, cô thật sự mệt mỏi quá rồi nên ngủ lại rất nhanh.
Lúc này Hàn Thanh Tùng mới đứng dậy, đem góc chăn dịch kín, sau đó đứng dậy mặc quần áo xuống giường.
Phía ngoài trăng sáng sao thưa, ánh sáng bạc khắp nơi.
Trên tường phía tây lộ ra một bóng người, hướng về anh huýt sáo hai tiếng.Hàn Thanh Tùng vẫy tay, người nọ giống như con báo nhẹ nhàng từ trên đầu tường nhảy xuống đất, ba bước chạy lên trước: “Hàn cục, tất cả đều như anh dự đoán.”