Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 41 : Chui vào bẫy rập

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Edit: Tiana



Beta: Tiểu Tuyền



Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Triệu An Bần mắc câu rồi?”



La Hải Thành cười nói: “Hàn cục trưởng, tôi rất phục anh, anh quả thực đã liệu sự như thần.”



Hàn Thanh Tùng thản nhiên nói: “Không có gì, chuyện thường tình thôi.”



La Hải Thành suy nghĩ về đường hướng mà vị Hàn cục trưởng đang đi! Tôn Trác Văn còn tưởng rằng vị Hàn cục trưởng này là một người quê mùa ngu dốt, người nào nói người này ngu dốt kẻ đó mới đích thực là kẻ ngu.



Cậu nhanh chóng đơn giản theo sát Hàn Thanh Tùng để thông báo tình hình: “Triệu An Bần đã chuẩn bị kỹ càng trên dưới, cho cháu hắn đi an bày sự việc ổn thỏa. Triệu Kiến Thiết những ngày qua náo động không ít sự việc. Thanh Hoa không chịu được hoàn cảnh gian khổ, cuối cùng bị Triệu Kiến Thiết dùng thủ đoạn dụ dỗ về lợi ích, cuối cùng đã đáp ứng hỗ trợ...... việc chạy trốn.”



Triệu Kiến Thiết đáng chết này, cho dù Hàn cục trưởng đang muốn dạy dỗ em trai mình cũng không cần nhờ ông giả mạo đại ca xã hội đen nhé. Lúc này ở phía ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Anh ba, anh ba…”



Giọng nói mềm mại dịu dàng như thế khiến La Hải Thành nhìn về phía Hàn Thanh Tùng đầy khúc mắc, ai vậy ta? Hàn Thanh Tùng ra mở cửa, thì Hàn Thanh Vân xuất hiện, bước vào tự tay khép cửa lại: “Anh ba, không tốt rồi. Hàn Thanh Hoa chạy mất rồi!”



Hàn Thanh Tùng bỏ đôi tay của Hàn Thanh Vân đang lắc mình ra, mở cửa: “Bọn họ đi tìm bí thư chi bộ rồi hả?”



Hàn Thanh Vân buồn bực: “Anh ba, sao anh biết?”



La Hải Thành cười nói: “Cái này gọi là đoán trước ý địch, thằng nhóc này học tập chút đi.”



Hàn Thanh Vân quan sát hắn một cái, nhận ra người liền hô to “Aaaaa, anh không phải là...... Là cái người kia......” – nhưng trong lúc nhất thời cậu ta không nhớ nổi tên của La Hải Thành



La Hải Thành gật đầu: “Tôi chính là cái người kia.”



Hàn Thanh Vân day trán, giọng ủ dột: “Xin lỗi, em tên là Hàn Thanh Vân.”



La Hải Thành bắt tay Hàn Thanh Vân: “La Hải Thành.”



Hàn Thanh Tùng ý bảo bọn họ tránh ra, sau đó đóng cửa lại, “Đi.”



Ba người hướng đại đội mà đi tới. Hàn Thanh Vân thông báo ngắn gọn, Trương cai dẫn người đến nông trường Sơn Thủy bắt Hàn Thanh Hoa – kẻ đang chạy trốn, bọn họ cũng nhận định là Hàn Thanh Tùng giúp em trai chạy trốn cho nên muốn đến cửa hỏi tội. Chủ nhiệm Trì đang dẫn người tuần tra vòng quanh, nếu nghe được động tĩnh gì sẽ bắt người lên đội trước, sau đấy mới mời Hàn Vĩnh Phương đi qua, Hàn Thanh Vân trốn lại một chút để đi tìm Hàn Thanh Tùng.



Hàn Thanh Vân có chút khẩn trương, “Anh ba, có chuyện à? Nghiêm trọng không?”



Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Không có chuyện gì, đi thôi.”



Đến đại đội thời điểm, Hàn Thanh Vân đột nhiên phát hiện La Hải Thành không biết đã đi đâu, liền kinh ngạc nói: “La Hải Thành đâu?”



Hàn Thanh Tùng khoát tay: “Đi thôi.”



Khu đại đội tập trung là một nơi rất đơn giản: một khu nhà tập thể, các phòng tập trung xung quanh, ở giữa có một mảnh sân trống. Khu đại đội giống khu đội sản xuất sẽ nuôi một vài con vật như lợn, dê, bò, la…. và những con thú này là tài sản thuộc quyền sở hữu của đại đội.



Trong những ngày thường, nơi này chỉ có hai người giữ kho chịu trách nhiệm cho gia súc ăn và trông coi sân khu. Nhưng tối nay thì khác, đèn đuốc sáng rỡ, có người giơ đèn bão, có người thì giơ đuốc sáng trưng. Lúc hai người trong đó có Hàn Thanh Tùng đi vào, đã thấy trong sân có tới mười mấy người mà mặt mũi kẻ nào trông cũng hùng hổ diễu võ dương oai. Cầm đầu chính là vị Trương cai nọ, trên người có dây đai vắt chéo vai, hai bên hông có hai bao cắm súng, hai tay chống nạnh, mày rậm mắt to đang trợn lên, trông có vẻ chính khí nghiêm nghị. Có điều da anh ta khá đen, nên trong đêm tối khó có thể nhìn thấy người. Hàn Thanh Vân thì cho rằng đây là dạng ỷ thế hiếp đáp người ta, muốn nhân cơ hội ăn hôi của đây mà.



Hàn Vĩnh Phương đang tiếp đãi Trương cai: “Trương cai, cậu nói đi, chúng tôi căn bản là không biết. Hàn Thanh Hoa không trở về thôn. Nếu cậu ta có trở về thì chúng tôi đảm bảo sẽ là người đầu tiên đưa cậu ta về đây”



Trương cai cười lạnh nói: “Có người giúp cậu ta bỏ trốn, lại có người bao che thì làm sao đưa về được?”



Hàn Thanh Vân tức giận: “Anh nói gì? Cậu ta là do Hàn cục trưởng tự mình hạ lệnh đưa đi, chúng tôi làm sao lại bao che cho cậu ta được?”



Trương cai bĩu môi, nheo mắt liếc Hàn Thanh Tùng một cái: “Mấy người nói vậy mà có phải vậy không sao mà biết?Ai biết có phải các người tranh công kiếm tiền lại có danh tiếng tốt, sau lưng lại giở trò động tay động chân cơ chứ?”



Hàn Thanh Tùng bước tới hỏi: “Hàn Thanh Hoa và Triệu Kiến Thiết do cậu quản lý phải không?”



Trương cai nhíu mày: “Anh là ai?”



“Chính là người cậu muốn tìm – Hàn Thanh Tùng đó” – Bên cạnh có người nói còn nhanh hơn cả cướp. Người vừa lên tiếng là Đội phó đội sản xuất số 2 của thôn Sơn Nhai – Hàn Vĩnh Đường. Dù cùng họ với Hàn Thanh Tùng nhưng không tới năm đời nên quan hệ cũng không thân. Mặt khác do Hàn Thanh Tùng hàng năm không ở nhà nên không tính là quen thuộc. Nhưng Hàn Vĩnh Đường với Hàn Vĩnh Phương lại có mối quan hệ trong vòng năm đời nên cũng tạm coi là không xa lắm. Hàn Vĩnh Đường có một người con trai cũng tên là Thanh Tùng, coi như cùng tên với Hàn Thanh Tùng này nhưng hai nhà không ai chịu đổi tên, sau cứ kệ.



Sau này lại cùng nhau làm lính, cán bộ động viên lính cười bảo hai người đấu xem, người nào lợi hại hơn thì gọi là Thanh Tùng, người còn lại đổi tên, cho nên con trai của đội phó đổi tên là Hàn Thanh Phong.


“Về vấn đề dậy thì và tâm sinh lý cũng như mấy thứ khác….” – Dương Hàm cũng hiểu vấn đề khó xơi dậy thì này, anh ta đã trải qua rồi mà – “Tớ đi tìm cho cậu hai quyển sách”. Nhưng sực nhớ ra điều gì liền quay đầu lại hỏi: “Điểm mấu chốt là cậu biết chữ à?”



Lâm Lam im lặng chút rồi nói: “Con tớ đã biết đọc, tớ học theo bọn nó”.



“Vậy được, để tớ tìm rồi đưa cậu”.



Dương Hàm nhanh chóng tìm được một vài cuốn sách, một quyển tên là “cẩm nang thầy thuốc” bên trong có các kiến thức liên quan đến vệ sinh vùng sinh lý, có bản vẽ phân tích cấu tạo cơ thể nam nữ, những thông tin bổ ích nên có đều có. Còn có hai quyển khác nữa. Lâm Lam cao hứng nhận lấy, có thể mang về để Hàn Thanh Bình lập giáo án rồi dạy cho bọn nhỏ, tránh cho chúng nó làm chuyện linh tinh. Dương Hàm thấy vậy giọng đầy mỉa mai: “Mấy quyển sách cấm kia còn không bằng quyển này đâu nhá! Cậu cứ giữ gìn nó cẩn thận”.



Lâm Lam đột nhiên thấy tò mò: “không bằng chỗ nào hả? Như nhau mà?”.



Dương Hàm cười, gõ móng tay lên bàn cộc cộc: “Ây! Cậu phải biết đang hỏi cái gì nhá? Tôi mang tiếng lưu manh cũng không phải để không đâu”.



Lâm Lam cóc thèm sợ, chồng tớ đây quản lý khu vực cơ mà: “Mà này! Bệnh viện sao không tới các vùng nông thôn hoặc dân cư thưa thớt để thực hiện công tác tuyên truyền vấn đề này? Nông dân không hiểu những thứ này nhưng cần tuyên truyền rộng rãi, tránh gặp những chuyện không may xảy ra”



“Vấn đề này không chỉ xảy ra ở nông thôn, trong huyện thành cũng tuyên truyền nhiều lắm, nhưng chưa thấy hiệu quả nào” – Dương Hàm cười nói.



“Đương nhiên là sẽ có. Đối với những người không hiểu mà nói, tuyên truyền nhiều bọn họ sẽ hiểu, rồi họ sẽ chú ý hơn” – Lâm Lam không đồng ý, vì rất nhiều người bị dụ dỗ, nếu như có kiến thức cơ sở bọn họ sẽ kiên trì từ chối cự tuyệt, không biết mấy vấn đề này sẽ bị thiệt hại nhiều lắm. Dương Hàm nghe vậy quay đầu nhìn bạn mình, trong mắt không hề che dấu ý tìm tòi nghiên cứu. Bây giờ so với hồi lần đầu gặp lại là hai người hoàn toàn khác nhau. Giờ đây do được nuôi tốt, làn da trở nên trắng nõn, ánh mắt trầm tĩnh kiên định, nếu như không phải mắt cậu ta bị mờ, thì cậu ta đang thấy trong ánh mắt người đối diện có sự trí tuệ không thuộc về thời đại này. Nếu không phải từ nhỏ đã biết nhau, chỉ đơn thuần gặp người phụ nữ trước mặt mình thì không ai có thể tưởng tượng rằng người phụ nữ này đã từng bị đồn đãi là người đàn bà chanh chua. Có lẽ vì Hàn Thanh Tùng chuyển nghề về nhà sống, nên cô ấy mới ổn định tâm tính. Đây là một chuyện tốt.



“Để tớ kiểm tra lịch, nếu được sẽ để bọn họ đến thôn cậu tuyên truyền trước nhé?”.



“Cậu phải triển khai ngay đi, xin với chủ nhiệm với lãnh đạo, tạo thành một đội ngũ tuyên truyền cố định, trước tập huấn với bác sĩ sau đấy mới xuống nông thôn tuyên truyền” – Có một loại tuyên truyền là biểu diễn kèm tiết mục kịch, dân chúng sẽ thích điều này hơn. Tuyên truyền suông mọi người đâu có thích nghe, phải có tiết mục đi kèm việc tuyên truyền sẽ khiến người dân hoan hỉ tiếp nhận hơn.



“Ơ bác sĩ Dương, hai người đang nói chuyện gì vui vẻ thế?” – một nữ bác sĩ đi vào nhìn thấy Lâm Lam liền hỏi.



Dương Hàm lập tức nghiêm sắc mặt: “Không có gì, em gái cùng thôn của tôi tới đây cho con khám mắt”.



Vị nữ bác sĩ thấy ba lô của Lâm Lam thò ra một bao vệ sinh, là bao chuyên dụng để gói bao cao su, thì tỏ vẻ hiểu rõ rồi đi mất. Vừa ra ngoài cô ta liền tìm y tá trưởng để tám chuyện, khoa trương nói: “Các người biết tin gì chưa? Bác sĩ tiểu Dương cầm một bọc bao cao su cho một người phụ nữ nhá”.



Một truyền một, lại đồn mười, rất nhanh sau đó đã thành tin “bác sĩ tiểu Dương cùng một phụ nữ ở nơi-nào-đó trong bệnh viện dùng bao cao su làm chuyện mờ ám”. Về phần chuyện mờ ám là chuyện gì thì chả ai nói cũng biết, mọi người ăn ý để im đó là chuyện mờ ám.



Nhìn thấy trời đã trưa, Dương hàm nói: “Đi ăn cơm đi, phòng ăn hôm nay có lòng già heo xào và thịt ba chỉ”. Nói rồi Dương Hàm thuận tay ôm lấy Tiểu Vượng, Tiểu Vượng còn đang cầm quyển sách tranh kia xem. Lâm Lam lại nghĩ, mình tới đây còn chưa tặng đồ cho Dương Phán Phán tí nào, lại còn đi ăn chực cơm cùng đồ ăn của cậu ta thì không tốt lắm. Nhưng Dương Hàm nào cho cô cơ hội cự tuyệt, ôm Tiểu Vượng lại đẩy cô đi về hướng nhà ăn. Trên đường đi, cậu ta nói bằng giọng chế nhạo: “Kể ra cậu cũng thật lạ lùng, chuyện ngừa thai này mấy người phụ nữ đều xấu hổ, cậu lại còn nghênh ngang đến bệnh viện hỏi trực tiếp”.



“Tớ biết da mặt tớ dày rồi, xin cảm ơn nhá” –  Lâm Lam hung hăng đáp lời.



Dương Hàm cười ha ha: “Thực ra thì cứ mang thai đi rồi sinh nó ra, năm đứa rồi thêm đứa nữa có làm sao? Hiện giờ bọn nhóc cũng lớn rồi, sẽ giúp cậu trông em bé, cậu chỉ phải chú tâm việc sinh đẻ thôi”



Lời này làm sao cậu ta dám nói ra hả? Lại còn nếu muốn thì cứ sinh đi, vậy nên Lâm Lam giả vờ giận dỗi: “Làm như tớ là heo mẹ chỉ việc sinh vậy”.



Dương Hàm cười xin lỗi: “Thực xin lỗi, nói đùa thôi. Lần sau tớ sẽ chú ý hơn” – Nhưng đang cười dở thì đột nhiên không cười nữa, vì nhìn thấy một người đàn ông đang bước tới: “Hoa Lan Lan, người đàn ông của cậu”.



Lâm Lam đã nhìn thấy, vừa cười vừa vẫy Hàn Thanh Tùng: “Sao anh lại tới đây?”



Mặt Hàn Thanh Tùng vốn lạnh lùng nhìn thấy vợ và con trai Tiểu Vượng liền mềm mại đi hai phần, bước tới đưa tay ra ôm lấy Tiểu Vượng. Lâm Lam liền giới thiệu luôn: “Đây là Dương Phán Phán, là tiểu đồng bọn lúc nhỏ của em nhé”.



Hàn Thanh Tùng chìa tay về phía Dương Hàm: “Chào cậu”



Dương Hàm cười đáp lại, nắm lấy tay Hàn Thanh Tùng: “Hàn cục trưởng, ngưỡng mộ đã lâu”. Hàn Thanh Tùng không biết tại sao nhìn thấy điệu cười của Dương Hàm lại xen vài phần chế nhạo trong đó. Ý gì đây?



Dương Hàm nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi nhà ăn ăn trưa thôi”.



Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi”



Lâm Lam nghe vậy liền cáo biệt Dương Hàm, thuận tiện bỏ thêm một câu: “Phán Phán, rảnh thì tới nhà tớ thăm mấy đứa cháu nhá, tớ giới thiệu đối tượng xem mắt cho”. Dương Hàm giơ tay lên nhưng ngạc nhiên không vẫy lại: “Tạm biệt nhé”.



Hàn Thanh Tùng quan tâm chuyện của Tiểu Vượng. Lâm Lam liền chia sẻ cho anh biết cần phải dồn tiền, hai năm sau làm thủ thuật giải phẫu mắt cho thằng bé, có thể khôi phục đến sáu bảy phần. Hàn Thanh Tùng sờ tóc Tiểu Vượng, lại chìa tay ra với Lâm Lam: “Ừ, để đó cho anh lo liệu”.



Lâm Lam chủ động đưa tay nhét vào túi áo Hàn Thanh Tùng, kết quả cử động mạnh quá làm túi mình lộn xộn, bên trong mấy cái bao rơi xuống đất.



Hàn Thanh Tùng nhìn sang: “Đấy là cái gì?”.



Lâm Lam vội vàng ngồi thụp xuống nhặt đồ: “Haha, không có gì, thuốc viên, thuốc viên ấy mà”. Tiểu Vượng đang đi phía trước quay lại nói một câu: “Con biết, bao cao su nha”.



Hàn Thanh Tùng nghi hoặc: “Là cái gì thế?”