Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 53 : Mất mặt
Ngày đăng: 11:15 30/04/20
Edit: Hà My
Beta: Tiểu Tuyền
Có Hàn Thanh Tùng nấu thuốc cho, Lâm Lam cũng bớt lo.
Tính anh cẩn thận, mỗi lần đều để lửa nhỏ sắc thuốc cả nửa ngày, cố gắng lấy bát thuốc ở nước đầu tiên một lần, như vậy có thể phát huy dược hiệu đầy đủ.
Bởi vì quen đổ bã thuốc ở ven đường, mọi người nhìn thấy còn tưởng cô bị bệnh gì, không ít người tới hỏi thăm, cũng có người ở sau lưng nhìn có chút hả hê.
Lâm Lam tốn không ít miệng lưỡi để giải thích.
Mùa đông là thời điểm nông nhàn của tất cả mọi người, nhưng đám người Hàn Thanh Tùng thì lại rất bận rộn, anh còn bị tạm điều đi nông trường Sơn Thủy hỗ trợ, thường xuyên rất trễ mới về đến nhà.
Trong lúc bận rộn, đảo mắt đã đến tháng chạp.
Trời đông giá rét, nước đóng thành băng, xã viên ngoại trừ định kỳ đi trường học nhóm bếp lò xem đội tuyên truyền biểu diễn ra, căn bản nơi nào đều không đi.
Hoạt động đả kích đánh bạc của Hàn Thanh Tùng ngược lại tiến vào kỳ bận rộn, anh mang theo bọn thuộc hạ qua lại giữa công xã địa phương và thị trấn, thu hoạch phong phú.
Đại đội công xã đơn giản, thị trấn có hơi khó giải quyết, anh liền tìm Lưu Kiếm Vân hỗ trợ, đem mấy địa điểm tụ hội mà Đại Vượng khai báo nói cho cậu ta biết.
Lưu Kiếm Vân dẫn người đột kích mấy lần, bắt được mấy tên côn đồ đánh bạc ở tụ điểm, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, tìm được nơi bí mật huấn luyện của bọn họ.
Bình thường bọn họ đều ở một chỗ tầm thường cùng nhau huấn luyện, hằng ngày sẽ an bài một chút hành động thực tế, tỷ như đi xã mua bán, chợ rau, chợ thị trường các loại…, đi trộm tiền cùng tem phiếu.
Thông thường họ dùng người bình thường để luyện tay, hơn nữa những người nông dân vào thị trấn kia, không cửa không đường, bị mất thì xem như xui xẻo.
Mặt khác lại đi một vài nhà xưởng, và các đơn vị khác trộm cắp.
Thành viên trong nhóm bọn họ tăng đều, đều là đám chơi bời lêu lổng đầu đường xó chợ, mấy tên côn đồ này đã tự hình thành tổ chức, hơn nữa đều có bí quyết đấy.
Những người này khi còn bé không học tập tử tế, lớn rồi càng không làm việc đàng hoàng. Mấy năm trước trà trộn vào đội ngũ cách mạng là hồng vệ binh rêu rao khắp nơi, về sau thanh niên tri thức xuống nông thôn, bộ đội tiếp quản toàn bộ, đội công tuyên đội nông tuyên chịu trách nhiệm, nên bọn họ không có đất dụng võ. Bọn họ vừa không có công việc, lại sợ khổ sợ mệt không chịu xuống nông thôn tham gia sản xuất, vì vậy ở trong thành lêu lỏng.
Đại Vượng cũng là đánh bậy đánh bạ, lúc đi theo Hàn Thanh Hoa và Triệu Kiến Thiết, mới quen biết những người này.
Thằng bé chuyên môn thích học những thứ vớ vẩn này, bài bạc gì đó chỉ là chuyện vặt, tiếp xúc nhiều rõ ràng học được không ít.
Mấu chốt là ở phương diện này thằng bé có thiên phú, vừa học liền biết. bọn chúng đều nói thằng bé có thiên phú, đợi quản lý không nghiêm khắc nữa, khẳng định thằng bé sẽ có nhiều đất dụng võ …..
Về sau Lâm Lam lại bắt nó đến trường, thằng bé không có nhiều cơ hội chạy vào thị trấn như vậy nữa, những người kia còn rất nhớ nó, mọi người đều hỏi sao thằng bé không đến nữa, sau này đừng đến trường nữa….
Nếu như không phải bị Tam Vượng quấn quít bám theo, lộ ra chân tướng bị Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng phát giác, về sau lớn rồi sợ là rất phiền toái đấy.
Có Lưu Kiếm Vân, La Hải Thành điều tra, còn có Đại Vượng bàn giao tình báo, cuối cùng Hàn Thanh Tùng đến gặp lão cục trưởng, liền dẫn đám Lưu Kiếm Vân, La Hải Thành, vào lúc phó cục Lý và phó cục Cao không biết, trực tiếp hốt gọn một ít thành viên ở thị trấn đó.
Nhưng lại chưa bắt được Tam đầu kia.
Trải qua thẩm vấn, Tam đầu đã thật lâu không xuất hiện, mặc dù nói tiếng bản địa, nhưng mà có người chứng minh tên đó cũng nói tiếng vùng khác.
Loại người này am hiểu ẩn nấp, một khi biến mất, thì chính là đá chìm đáy biển.
Hàn Thanh Tùng thực sự không có để ý, vài tên lưu manh xúi giục Đại Vượng đã bị bắt, mục đích của anh đã đạt tới.
Chỉ là anh lục soát thị trấn mấy lần, việc này khiến phó cục Lý tức giận đến thở hồng hộc, tìm đến lão cục trưởng vỗ bàn phàn nàn.
Lão cục trưởng cười tủm tỉm mà an ủi anh ta, “Cậu giận cái gì, nếu như có người dụ dỗ con trai cậu học cái xấu, cậu không xử bắn bọn chúng sao?”
Phó cục Lý hung dữ mà vò đầu tóc mình, “Tôi tự mình bắn chết chúng”
“Vậy chẳng phải được rồi, tức giận cái gì a, Hàn Thanh Tùng người này đang hành động dưới danh nghĩa cục công an công xã đâu, không có đoạt công lao của các cậu. Không phải còn gọi Lưu Kiếm Vân đó sao?”
Phó cục Lý lúc này mới kiểm điểm lại sai lầm của mình, quá xúc động, xin lỗi nhận tội với lão cục trưởng.
Lão cục trưởng khoát khoát tay, “Được rồi, công lao là cục huyện chúng ta đấy, cái ban thưởng kia đây này… Cậu hiểu a.”
Phó cục Lý nhìn lão cục trưởng, tôi hiểu cái gì a?
Lão cục trưởng đẩy anh ta một chút, “Điểm ấy Cao Vệ Đông người ta liền hiểu.”
Phó cục Lý thăm dò nói: “Hàn Thanh Tùng kia không muốn thăng chức, muốn lợi ích gì thế?”
“Cái đó có thể gọi là lợi ích sao? Người ta gọi đó là ban thưởng.” Kê biên tang vật sẽ tiến hành mấy lần phân phối hợp lý, đây cũng là lệ cũ của bọn họ, làm gì đó thì làm, sau đó nộp phần còn lại lên trên.
Cái này Phó cục Lý hiểu, anh ta có chút không đồng ý, “Nếu Hàn Thanh Tùng muốn vật tư, vậy lúc ấy…”
Anh ta đột nhiên ý thức được chính mình sai rồi, Hàn Thanh Tùng người ta muốn vật liệu đường đường chính chính, ngay thẳng, chỉ là anh ta cảm thấy cái này rất kỳ quái, còn có đứa ngu như vậy hả?
Nhưng mà về sau Hàn Thanh Tùng hoàn toàn không có đoạt công lao của anh ta, người đều là Lưu Kiếm Vân bắt Lưu Kiếm Vân thẩm vấn, cuối cùng đều chuyển đến cục huyện thỉnh anh ta và phó cục Cao ký tên.
Lưu Kiếm Vân báo cáo với anh ta, chỉ là chịu Hàn Thanh Tùng nhờ vả điều tra sơ qua một chút, nhìn xem những người kia rốt cuộc là cố ý dụ dỗ Đại Vượng hay là thuần túy trùng hợp.
Những chuyện kia thuộc về công tác cơ mật, Hàn Thanh Tùng tất nhiên sẽ không nói với Lâm Lam, miễn cho cô lo lắng với Đại Vượng.
Lâm Lam lúc này đang thoải mái mà, ngoại trừ tuyên truyền liếm được công điểm, lại đi đội khác tuyên truyền kiếm lương thực.
Hôm nay kiếm được nhiều lương thực, bữa ăn trong nhà chẳng những no bụng, còn có thể cải thiện, thực phẩm phụ còn lại cô để cho Đại Vượng đưa chút ít sang nhà mẹ đẻ, còn trợ giúp một ít hộ gia đình khó khăn trong thôn.
Ngoại trừ lương thực còn có hoa quả.
Có ít đại đội có vườn trái cây lớn, không đưa lương thực cho bọn họ mà đưa ít hoa quả, quả tao, quả lê, quả hồng, quả mận các loại.
Hằng ngày cô cũng sai Đại Vượng, Nhị Vượng đưa đồ sang nhà bà ngoại, cứ như vậy trong nhà vẫn còn thừa không ít đấy.
Lúc Lâm Lam nấu cơm thuận tiện hầm cách thủy một ít táo đỏ lê với đường phèn ở bên trên, hoặc là mận với nước táo, bọn nhỏ về nhà uống một chén, vừa nóng hổi lại vừa dinh dưỡng, chua chua ngọt ngọt, bọn chúng đặc biệt thích uống.
Trẻ con uống nhiều mới có lợi, có thích uống nước có thích ăn thịt quả, phối hợp với nhau, tuyệt đối không lãng phí.
Mùa đông rau quả hiếm, đã không có vườn rau xanh tươi tốt, cơ bản đều là ăn su hào bắp cải, khoai tây, cũng may Lâm Lam chuẩn bị, phơi không ít rau, mặt khác cô còn chuẩn bị không ít bí đỏ.
Lúc không đi tuyên truyền, cô ở nhà nghĩ cách làm đồ ăn ngon, chủ yếu là đồ ăn, còn có các loại điểm tâm nhỏ, bánh bí đỏ, bánh táo, bánh bao đậu, súp khoai tây, khoai lang, đậu các loại cái gì…, mỗi ngày bọn nhỏ đều ăn thật vui vẻ.
Tan học mỗi ngày câu nói đầu tiên Tam Vượng hỏi là “Để con đoán, xem mẹ lại làm đồ ăn ngon gì đúng không?”
Tiểu Vượng biểu thị mẹ làm cái gì cũng ăn ngon, làm cái gì con đều thích ăn.
Mạch Tuệ và Nhị Vượng biểu thị: cuộc thi xếp từ đầu đếm ngược không có tư cách ăn, ha ha.
Đại Vượng sẽ lạnh lùng mà quét một vòng, sau đó dùng tốc độ nhanh gấp đôi lúc đi học hướng về phía nhà.
Bọn nhỏ lần lượt vọt tới cửa nhà, Lâm Lam vừa vặn tiễn Lâm Mai đi ra, không thiếu được hàn huyên vài câu.
Lâm Mai một vòng tay ôm lấy Tiểu Vượng, “Bộ dạng hiếm có như vậy, mau đến nhà dì ba đi thôi.”
Tam Vượng: “Dì ba, dì mau ôm em ấy đi đi, em ấy đi thì cháu chính là con trai út của mẹ rồi.”
Tiểu Vượng lập tức khẩn trương mà nhìn Lâm Lam, sợ Lâm Mai thật sự ôm bé đi, chọc cho Lâm Mai cười vui vẻ.
Lâm Lam nhìn sắc trời, đem Tiểu Vượng ôm lấy, “Để cho dì ba về nhà sớm a.”
Tiểu Vượng nhẹ nhàng thở ra, rốt cục không cần sợ hãi bị dì ba mang đi, thằng bé khoát khoát tay về hướng Lâm Mai, “Dì ba lần sau lại đến chơi.”
Lâm Mai cười cười với bọn nhỏ, phất tay vui vẻ bước đi.
Về nhà, bọn nhỏ thấy trên bàn có một tấm vải lớn, là đặc biệt dùng vải lẻ may lại đấy, từng mảnh cắt thành hình tam giác, lại rõ ràng có thể ghép thành một tấm rèm đẹp như vậy.
“Mẹ, tay nghề của mẹ thật giỏi ah!” Bọn nhỏ cố ý kinh ngạc nói.
Lâm Lam lườm chúng, “Ít trêu ghẹo mẹ, là dì ba các con tri kỷ, biết rõ mẹ may vá không tốt, nên may cho mẹ.”
Nhị Vượng liền cười: Dì ba thêu thùa thật tốt.”
Mạch Tuệ say mê, “Mẹ, nếu lấy mảnh vải này làm quần áo, có đẹp không?”
Cô cũng có con trai, em trai là cục trưởng, chính mình cũng tự tin vào chính mình.
Lúc trước thấy Tôn Yếu Võ như vậy, đừng nói cán bộ nhỏ, cho dù là người trong thành cô cũng phải cẩn thận nịnh bợ. Nhưng bây giờ mình không giống lúc trước, em trai là cục trưởng, cô ta tự đặt mình ở vị trí chị gái cục trưởng, cảm giác mình so với cục trưởng còn phong quang hơn.
Nếu không phải mẹ chồng một mực hủy chọc gậy cô cùng cô ồn ào không ngớt, không biết cô ta đã sớm khoe khoang như thế nào rồi.
Lúc này đang ở trước mặt Tôn Yếu Võ, tất nhiên muốn khoe khoang uy phong của mình hạ thấp Lâm Lam.
Nào biết đâu rằng cô ta không để ý đến Lâm Lam, Lâm Lam cũng không phải khúc gỗ, làm sao tùy tiện để cho cô ta giẫm lên thượng vị?
Lâm Lam bước một bước dài tiến lên, chộp lấy phích nước nóng và tách trà để xuống, một chút cũng không khách khí mà nói: “Được rồi, mấy người đi nhanh lên, tôi muốn khóa cửa.”
Cô phát hiện có ít người không nói thẳng ra, bọn họ có thể mặt dày mày dạn ở lại không đi.
Tôn Yếu Võ nghe xong, lập tức đứng lên, lại bị Hàn Kim Ngọc kéo ngồi xuống.
Chị cả Hàn sửng sốt một chút, giống như không có ngờ tới Lâm Lam sẽ ở trước mặt người ngoài không cho mình mặt mũi, “Vợ Thanh Tùng, cô ăn nói như thế nào đấy?”
Lâm Lam cười lạnh một tiếng, “Ở lại chỗ này của tôi đúng không?” Cùng cô bày đặt làm chị cả? Mẹ chồng đứng đắn còn có thể bị tức đi ra ngoài, cô ta là cái gì?
Cô cười lạnh như vậy, Chị cả Hàn thoáng cái như bị giẫm phải đuôi, bộ dạng như muốn khuyên bảo Lâm Lam một phen thấm thía.
“Vợ Thanh Tùng, em đừng kích động, ngồi, ngồi xuống nói chuyện. Chúng ta đều là người cùng một nhà, đừng khách khí. Em nói em đi, sao cứ hay ăn thua đủ, trước kia cả ngày đi tìm cái chết, chúng ta còn không phải đi theo lo lắng hãi hùng quan tâm. Em nói nếu không phải em muốn sống muốn chết mà khiến em trai chị ở riêng, em trai chị hiện tại đều làm quan lớn nữa nha. Em trai thành quan lớn, chị làm chị cả không phải cũng phong quang sao? Cháu trai của em ấy không phải cũng được sắp xếp một công việc nhẹ nhõm? Chị nói em bây giờ cũng thấy đủ a, em trai chị giờ nhiều tiền như vậy, thời gian này em….”
Cô ta quay đầu nhìn nhìn, nhà ở cao lớn như vậy, bài trí khí phái như vậy, còn muốn cái gì?
Cô ta đỏ mắt nói: “Thời gian tốt như vậy, cũng đừng dằn vặt. Chồng làm cán bộ, em coi như là vợ hiền nội trợ tốt. Trong ngoài làm việc lưu loát, hầu hạ tốt cha mẹ chồng, chiếu cố tốt cô út, chiễu đãi tốt thân thích…”
Nghe giọng điệu này của cô ta, Hàn Thanh Tùng là em trai của cô ta, cô ta định đoạt việc nhà, Lâm Lam ngược lại là người ngoài.
Lâm Lam bị cô ta làm tức giận đến bật cười, chẳng muốn nghe cô ta thuyết giáo nhàm chán, quay đầu trừng Hàn Kim Ngọc, “Tôi gần đây rất hòa khí, có phải cô đã quên sự lợi hại của tôi hay không?”
Nói xong ánh mắt cô vừa chuyển, liền thấy cái búa cùng cái dao bầu đặt ở cái vạc hướng bắc của nhà mình, suy nghĩ xem cái nào phù hợp.
Hàn Kim Ngọc bị dọa giật mình, lập tức hô: “Cô đừng động thủ, có chuyện gì từ từ nói.”
Chị cả Hàn còn không biết có chuyện gì đâu, chính mình đang lải nhải giảng đạo lý lớn cho Lâm Lam, dặn dò Lâm Lam muốn hiếu kính tốt cha mẹ chồng kết giao thân thích, chỉ thấy Lâm Lam trong tay cầm chày cán bột, cười lạnh nhìn mình.
Chị cả Hàn không khỏi nói thầm: “Cô, cô làm gì vậy?”
Tuy vừa rồi giống như bà mẹ chồng ra vẻ ta đây mắng Lâm Lam một trận, nhưng mà cuối cùng không có động thủ.
Hơn nữa, Chị cả Hàn người này cũng có cái năng khiếu, chính là bệnh hay quên khá nặng. Đối với cô ta tốt quên cũng nhanh, đối với cô ta không tốt quên cũng nhanh. Ăn hết đau khổ khóc một hồi quay người liền quên, quay đầu lại tiếp tục lặp lại đường cũ.
Một cái hầm trượt chân mười lần hai mươi lần, nói chính là cô ta đấy.
Lần trước bị Lâm Lam mắng đến xám xịt đi về, về nhà sau cô ta còn không phục, muốn chấn chỉnh lại liền chạy tới chỗ mẹ già tìm kiếm chỗ dựa, để chửi nhau với Lâm Lam đây này.
Kết quả Hàn Thanh Tùng ở đằng sau làm chỗ dựa cho vợ, còn bắt lão tứ lại.
Chị cả Hàn muốn trở về, bị mẹ chồng mắng cho một trận, nói cô lại xen vào chuyện của người khác nữa liền đuổi về nhà mẹ đẻ.
Trước kia Chị cả Hàn sợ mẹ chồng hôm nay có con trai đương nhiên không sợ, mắng nhau với mẹ chồng. Kết quả làm cho quá mức, mẹ chồng cô ta giận bị bệnh. Người chồng một mực bị cô ta quản đột nhiên bộc phát, đánh cô ta một trận.
Chị cả Hàn bị đánh không nhẹ, nuôi một trận, cũng không mặt mũi về nhà mẹ đẻ.
Trận này cô ta và mẹ chồng đều bị bệnh, gia đình nhà mình cũng hòa hoãn một chút, cô ta lại nói muốn dẫn con tai về nhà mẹ đẻ thăm bà ngoại, vừa vặn có thể nhờ cậu Ba tìm một công việc có thể diện.
Cô ta đã quên Lâm Lam nói muốn cầm cán chổi đánh mình, cũng cho rằng Lâm Lam không có can đảm đánh mình.
Lâm Lam dùng chày cán bột chỉ chỉ: “Đi vào trong đó ngồi.”
Chị cả Hàn run rẩy một chút, đối phương mạnh cô ta yếu, vô ý thức mà ngồi xuống.
Lâm Lam nói: “Được rồi, đừng quanh co lòng vòng, đem ý muốn của mấy người nói hết ra.”
Chị cả Hàn còn muốn giãy dụa, “Tôi chính là mang cháu trai đến gặp cậu Ba của nó thôi.”
Lâm Lam liền không khách khí nói: “Tôi cảnh cáo trước a, nếu như nó tìm cậu Ba sắp xếp công việc, vậy coi như thôi. Cậu Ba nó là cục trưởng cục công an giống như chủ nhiệm bảo vệ, chỉ để ý làm việc bắt người thôi, quy cách nhận người vào ghế trống là của đội hậu cần, anh ấy nói không có tác dụng.”
“Sao lại không có tác dụng? Hàn Thanh Vân không phải được sao?” Hàn Kim Ngọc tự cho là vạch trần Lâm Lam, rất là đắc ý.
“Đầu cô mọc làm trang trí hay sao?” Lâm Lam mỉa mai cô ta, “Hàn Thanh Vân người ta vốn là đội trưởng dân binh của thôn, cha là bí thư chi bộ, đường đi ở công xã so với anh ba của cô còn mạnh hơn. Cho dù anh ba của cô không phải cục trưởng, người ta cũng đi như thường lệ. Thật đúng là tô vàng nạm ngọc ở bên ngoài!”
“Cô!” Hàn Kim Ngọc tức giận đến thoáng cái đứng lên.
Tôn Yếu Võ bận rộn khuyên bảo cô ta tỉnh táo, không nên xung đột với chị dâu, phải tôn trọng chị dâu.
Anh ta phát hiện Lâm Lam tuyệt đối không như Hàn Kim Ngọc nói, là thứ thô tục nông cạn, chỉ biết chửi đổng, người phụ nữ một khóc hai náo ba thắt cổ, rõ ràng rất có chính kiến.
Đột nhiên anh ta cảm thấy việc này không dễ làm.
Anh ta coi trọng Hàn Thanh Tùng, cảm giác là người làm đại sự đấy, về sau nói không chừng có hi vọng tranh giành vị trí cục trưởng cục công an.
Chỉ là một mực không có cơ hội kết giao, về sau mới móc nối thông qua Hàn Kim Ngọc, mục đích thực sự đương nhiên là Hàn Thanh Tùng.
Nguyên bản anh ta suy nghĩ đi theo đường ngoại giao với phu nhân, Cục trưởng Hàn rất thương vợ anh ta, mà vợ anh ta lại thô tục tham tài, chỉ cần mình đi tốt quan hệ với cô ta, để cô ta thì thầm bên gối, ích lợi từ Cục trưởng Hàn khẳng định không thành vấn đề.
Sau này thành sui gia rồi, thì càng có nhiều lợi ích hơn.
Hôm nay xem ra, còn cần thương thảo lại.
Lâm Lam thấy anh ta nhìn mình chằm chằm như có điều suy nghĩ, lập tức không khách khí nói: “Trợ lý Tôn, tôi phải nói rõ với anh, Cục trưởng Hàn nhà chúng tôi thật sự chưa bao giờ thu lễ, chưa bao giờ nhận ủy thác làm chuyện gì. Nếu anh ngắm nghìa lão Hàn nhà chúng ta, vậy thì anh thôi được rồi, lão Hàn nhà chúng ta ghét nhất loại chuyện này, đến lúc đó sợ rằng ăn một tát tay lớn đó.”
Nghe cô nói như vậy, Tôn Yếu Võ quyết đoán đứng dậy, chắp tay: “Đồng chí Lâm Lam, thật sự là xin lỗi, có nhiều hiểu lầm. Em thật là tới thăm hỏi đấy ạ, cũng không phải là tới tặng lễ nhờ cậy đâu.”
Anh ta thường ở bên trong cơ quan lăn qua lăn lại, khéo léo, cũng không phải cái loại người thành thật ít kiến thức, hướng nội, tự ti khúm núm không dám nói lời nào.
Anh ta lập tức phân biệt được ra lời nói của Lâm Lam là sự thật.
Mấu chốt nhát chính là, hắn nhìn ra, quan hệ của Cục trưởng Hàn và Hàn Thanh Sam, cũng không có tốt như lời cô ta nói như vậy, khả năng hoàn toàn ngược lại, quan hệ hai người rất không tốt.
Nhìn thái độ của Lâm Lam là biết rõ.
Nếu như Hàn Thanh Tùng đối xử với em gái tốt, Lâm Lam nhất định sẽ ghen ghét cô út, đuổi người cũng là thẹn quá hóa giận, tuyệt đối không phải là tư thái định liệu trước như vậy.
Chính mình dông dài không có ý nghĩa, còn đắc tội Lâm Lam lại khiến cho cô chán ghét, như vậy gián tiếp, Cục trưởng Hàn cũng sẽ chán ghét chính mình.
Mà chính mình kịp thời xin lỗi, biết sai để sửa, còn có thể lưu lại một cái ấn tượng tốt, nhất định vãn hồi được tổn thất.
Cho nên Tôn Yếu Võ rất quyết đoán mà cáo từ.
Lâm Lam nhắc nhở anh ta đem lễ vật xách về.
Tôn Yếu Võ vội nói xin lỗi, lại để xuống một túi kẹo, “Đến thăm hỏi, một túi kẹo, chút lòng thành, không thành kính ý.”
Cũng không đợi Lâm Lam nói cái gì, anh ta tranh thủ thời gian chắp tay, mang theo lễ vật liền rời đi.
Hàn Kim Ngọc trợn mắt há mồm, một lát sau mới kịp phản ứng, hô: “Tôn Yếu Võ!”
Tôn Yếu Võ khoát khoát tay, “Đồng chí Hàn Thanh Sam, tôi đi trước một bước, về sau liên hệ.” Nói xong vội vàng quay đầu rời đi.
Lâm Lam cũng không có ngờ tới trợ lý Tôn này thoạt nhìn rất láu cá nịnh nọt, có thể rõ ràng lưu loát như vậy.
Không hổ là càng già càng lão luyện, một khi nhận rõ sự thật, lập tức quyết đoán lựa chọn.
Hàn Kim Ngọc còn không có ý thức được xảy ra cái gì, cho rằng Tôn Yếu Võ là đang diễn kịch biểu hiện một chút, căn bản vốn không nghĩ tới Tôn Yếu Võ lập tức làm ra quyết định bye bye với cô ta.
Cô ta nhìn Lâm Lam, tức giận nói: “Cô cả ngày hung giữ trừng mắt thì sao, mẹ tôi nói để cho anh ba sắp xếp công việc cho tôi, về sau tôi vào thị trấn cũng tốt hơn.”
Lâm Lam cười rộ lên, “Cô có phải là bị bệnh công chúa nói chuyện hoang đường viển vông không?”