Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 54 : Cục trưởng Hàn cẩn thận

Ngày đăng: 11:15 30/04/20


Edit: Hà My



Beta: Tiểu Tuyền



Bệnh công chúa là cái gì Hàn Kim Ngọc không hiểu, nói chuyện hoang đường viển vông cô ta vẫn hiểu đấy.



“Lâm Lam, cô có ý gì!” Cô ta trợn mắt nhìn.



Lâm Lam: “Là ý trên mặt chữ, được rồi đi về nhanh lên a, đừng trướng mắt tôi. Tôi cảnh cáo mấy người a, về sau anh em trai mấy người không có ở nhà, ít đến trước mí mắt tôi, không thèm gặp mấy người.”



Chị cả Hàn còn đắm chìm trong ý nghĩ mình có thể nhúng tay gia sự của em trai điều đình mâu thuẫn nhà mẹ đẻ không cách nào tự kiềm chế, nghe Lâm Lam nói như vậy trong lòng cô ta nhất thời không điều chỉnh lại được, “Vợ Thanh Tùng, chị nói em vậy là không đúng. Em làm vợ, làm con dâu phải hiếu thuận cha mẹ chồng, chiếu cố em trai em gái…”



Không đợi cô ta nói xong, Lâm Lam dùng chày cán bột đâm một cái, trực tiếp đẩy cô ta ra ngoài, “ Mấy người đi nhanh lên a, tôi phải chuẩn bị làm cơm tối cho con rồi.”



Chị cả Hàn thuận miệng nói một câu: “Vậy thì thật tốt, chúng tôi ở đây ăn luôn.”



Lâm Lam lườm cô ta, “Mặt cô không đủ lớn.”



Hàn Kim Ngọc: “Làm sao lại không đủ lớn, mẹ chị người nhà chị có thể tới ăn, người nhà anh tôi làm sao lại không thể tới?”



Lâm Lam không kiên nhẫn được nữa, “Cô còn không mau đi nhìn Tôn Yếu Võ một chút, đối tượng muốn chia tay rồi.”



Hàn Kim Ngọc giận nói: “Chị rủa tôi.”



Cô ta vốn đang không có ý định đuổi theo Tôn Yếu Võ, ỷ vào chính mình là em gái cục trưởng, muốn lựa chọn, bây giờ nghe Lâm Lam nói Tôn Yếu Võ muốn chia tay, cô ta lại không vui. Chỉ có mình chọn người khác, chỗ nào có người khác chọn mình hay sao?



Cô ta cầm túi kẹo để bên trên bếp lò, chạy đi như một trận gió.



Chị cả Hàn nhìn nhìn, trong lòng có chút không chắc, “Vợ Thanh Tùng, chị nói với em…”



“Chị đừng nói với tôi, chị cũng nhanh đi đi. Chuyện công việc, em trai chị không làm chủ được, chị không cần nghĩ. Chuyện trong nhà em trai chị càng không làm chủ được, chị càng không cần nghĩ, đi nhanh lên a.” Lâm Lam nói xong liền đi ra bên ngoài lấy ba dẻ sườn trong vạc ra sắp xếp.



Cuối tháng mười nhà mình đã sớm ăn hết phần được chia, đây là ba miếng Lâm Mai đưa tới, mặt khác Lâm Lam đi biểu diễn tiết mục ở công xã, cô còn bốn phần, đều tích trữ ở bên ngoài đông lạnh, quyết định làm sườn xào chua ngọt một lần nữa cho năm đứa bé.



Chị cả Hàn và con trai nhìn thấy một phần xương sườn to, lúc ấy liền chảy nước miếng, càng muốn ở chỗ này ăn cơm, huống chi Chị cả Hàn muốn ở lại chỗ này với con trai đến tết đây này.



Mãn Hàng: “Mẹ, con đói.”



Chị cả Hàn: “Để mợ con nấu hai quả trứng gà cho con ăn trước, một lát nữa chúng ta ăn xương sườn.” Cô ta quay lại tìm xem trứng gà Lâm Lam để chỗ nào, muốn luộc trứng cho con trai ăn.”



Lâm Lam đem xương sườn lấy ra chờ băng tan, lại chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng, nghe thấy Chị cả Hàn nói được yên tâm thoải mái như vậy, cô cười cười, “Nhà chúng tôi bảy miệng ăn, mình cũng không ăn đủ, ở đâu ra cho mấy người ăn.”



Có cũng không có khả năng cho cô!



Một mẹ chồng đã đủ phiền đấy, cô là Chị cả Hàn đến làm sói già vẫy đuôi làm cái gì?



Kiếp trước chính mình làm chị cả nhưng rất có ánh mắt đấy, không có việc gì không lên góp trước, ngày lễ ngày tết cho cháu trai tiền, mua quần áo, các loại quà cáp. Cũng là con dâu mẹ chồng bộc phát mâu thuẫn về sau, em dâu mới rất vui vẻ tìm cô phàn nàn, mẹ ruột cũng tìm cô phàn nàn, kết quả cuối cùng là cô trốn tránh bọn họ.



Thời điểm lúc này Hàn Thanh Tùng từ bên ngoài trở về, phía sau xe đạp còn buộc một cái túi, thoạt nhìn có chứa bột ở bên trong.



Chị cả Hàn mừng lớn, lập tức chạy vội qua, “Ba, em đã về rồi.”



Mặt đối mặt xưng hô đối phương thế này, bình thường rất ít khi nghe được, cô ta khoa trương kêu lên như vậy, Hàn Thanh Tùng bị cô ta làm kinh ngạc trong thoáng chốc.



Chờ nhìn rõ ràng, anh gật đầu: “Chị cả tới rồi.”



Chị cả Hàn vô cùng nhiệt tình, giúp đỡ Hàn Thanh Tùng xách túi, “Trong này là gì vậy?”



Hàn Thanh Tùng mời cô ta vào nhà, chính mình cầm theo túi, “Gạo.”



Chị cả Hàn lập tức như một con gà trống đánh thắng trận ngẩng đầu ưỡn cằm tiến đến, còn nghiêng người thị uy liếc qua Lâm Lam.



Lâm Lam: “…” Nhìn cô có năng lực ôm không.



Hàn Thanh Tùng đem túi cho cô xem, “La Hải Thành không biết từ nơi nào lấy được mấy mấy cân gạo nếp, chính cậu ta không ăn, lại bảo anh lấy về đưa cho e, nhìn xem làm được cái gì.”



“Gạo mềm là cái gì?” Chị cả Hàn rất hiếu kỳ, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.



Hàn Thanh Tùng: “Gạo nếp.”



Chỗ bọn họ không trồng gạo nếp, rất nhiều người càng cả đời chưa bao giờ thấy gạo nếp, tất nhiên không biết, cho dù nội thành phụ cận cũng không gọi gạo mềm, trực tiếp gọi gạo nếp.



Ví dụ như một loại đồ ăn vặt nấu bằng gạo nếp, như là gạo nếp nhào với bột mì tạo thành sợi, tạc dầu, lăn kẹo đường, mới đầu ăn giòn, rất ngọt, người lớn trẻ con đều thích ăn.



Đáng tiếc lại rất đắt, nông dân quanh năm suốt tháng chỉ ăn được hai lần.



Chị cả Hàn nghe là gạo nếp xong, liền tò mò thò tay vào trong túi nắm vài cái.



Lâm Lam nắm miệng túi, nói với Hàn Thanh Tùng: “Chị cả mang theo cháu trai đến tìm anh, nhờ anh sắp xếp cho cái công việc. Mấy người đi vào trong phòng nói chính sự đi, em còn phải làm cơm.”



Hiển nhiên nhân tiện nói cô đang không vui, không hầu hạ hai người ăn cơm, anh nhanh chóng tiễn bước bọn họ a.



Cô cầm một bát gạo nếp lớn đi ra, ý định chưng cách thủy gạo nếp xương sườn, mặt khác chưng nhiều chút gạo nếp làm cơm nắm đơn giản cũng ăn ngon, bọn nhỏ khẳng định thích ăn.



Chị cả Hàn tất nhiên cũng nghe ra ý của cô, lập tức giận tái mặt, “Em ba, em đi ra đây, chị và em nói chuyện công việc.”



Cô lôi kéo Hàn Thanh Tùng muốn vào phòng trong lặng lẽ nói.



Hàn Thanh Tùng lại không tránh Lâm Lam, nói thẳng: “Chị cả, nếu sắp xếp công việc thì không được. Nếu nói chuyện của Lâm Lam, thì nói tại đây. Chuyện khác ở trong nhà, chị cứ nói với Lâm Lam, không cần để ý tới em.”



Lâm Lam phốc cười rộ lên, cô còn tưởng rằng chỉ có Hàn Kim Ngọc là bị làm hư thành cái loại ích kỷ ngu xuẩn không rõ lý lẽ, Chị cả Hàn này cũng buồn cười, rõ ràng không có địa vị gì, mọi người cũng không có đem cô ta coi vào đâu, còn cô ta thì lại tự cho rằng chính mình có cái thân phận người nhà mẹ đẻ thì giỏi nhất.



Ở trước mặt chỉ trích em dâu đã không lễ phép, khiến người ta chán, vậy mà lúc này lại muốn ở trước mặt em trai nói xấu em dâu, đầu óc cô ta có phải hư mất rồi không hả?



“Chị cả thật vất vả trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, vẫn nên tranh thủ thời gian đi tìm bà của bọn nhỏ nói chuyện a, em không giữ mọi người.” Lâm Lam lại một lần nữa hạ lệnh đuổi khách, sau đó lại không thèm nhìn mặt cô ta.



Cô múc một bát gạo nếp đổ ra ngoài, đưa cho Hàn Thanh Tùng. “Thuận tiện đem cái này đưa cho chị dâu cả đi, để cho chị ấy nấu bát cháo gạo nếp ăn.”



Chị dâu cả vẫn muốn ở riêng mà không chia ra được, cả ngày trôi qua vô cùng áp lực phiền muộn. Nhiều lần Lâm Lam ở bên ngoài chứng kiến Chị dâu cả trốn ở sau đống cỏ khô lau nước mắt, lúc hỏi thì Chị dâu cả nói bị cỏ lau vào mắt.



Lâm Lam tràn ngập đồng tình đối với chị, thực sự bất lực, dù sao ở riêng cần phải người trong cuộc tự mình tranh thủ.



Hơn nữa vợ chồng cùng cố gắng với nhau mới được.



Hàn Thanh Tùng cầm gạo nếp, nói với Lâm Lam một tiếng, lại nói với Chị cả Hàn: “Chị cả, đi thôi.”



Mãn Hàng ngồi ở đằng kia, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong chậu xương sườn, Hàn Thanh Tùng trở về cả buổi cậu ta cũng không nhìn vào mắt, chào hỏi cũng không chào tiếng nào.



Chị cả Hàn cũng không nhắc nhở nó.



Lúc này Hàn Thanh Tùng nói phải đi, cô ta mới tranh thủ thời gian nói: “Mãn Hàng, cậu Ba con trở về rồi, mau chào cậu ah.”



Mãn Hàng kêu một tiếng cho có lệ, con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào xương sườn.



Chị cả Hàn cười nói: “Em ba, em xem Mãn Hàng rất là thích em. Cả ngày ở nhà nói nhớ cậu Ba, muốn tới nhà cậu Ba ở vài ngày, lại nhờ cậu Ba dạy cho nó bản lĩnh.” Cô ta lại nhìn đông gian, “Cái giường lớn như vậy hả, em xem hai mẹ con chị đều có thể ở lại.”



Hàn Thanh Tùng: “Mọi người muốn ở lại? Trong nhà không có chăn.”



“Không cần, chị đưa Mãn Hàng đến. Rồi chị lại về lấy chăn, để cho thằng bé ở đến tết.”



Thằng Ba không có trực tiếp từ chối, vậy chính là có cơ hội, Chị cả Hàn kích động đến mặt đỏ rần. Để Mãn Hàng ở thêm mấy ngày, liên lạc tình cảm với cậu Ba, sau này công việc sẽ có. Cô ta cũng không cho nằng vừa mở miệng, Hàn Thanh Tùng sẽ an bài công tác, đương nhiên phải liên lạc tình cảm.



Hàn Thanh Tùng liếc cô ta một cái, “Chị cả, chị thật muốn để Mãn Hàng ở lại?”



Chị cả Hàn: “Chỉ là để thằng bé ở gần em tăng thêm tình cảm.”


Đến cửa nhà, Tam Vượng hô ta: “Mẹ, mọi người mau tới nhìn, mau đến nhìn con, con biết cưỡi … Rầm —— ”



Không đợi nó nói xong, cả người cả xe ngã trước cửa.



Lâm Lam và Mạch Tuệ vừa vặn mang theo Tiểu Vượng chạy đến cổ vũ cho nó, nhìn thấy toàn bộ quá trình nó ngã.



Ba người: “…”



Tam Vượng ghé vào bên cạnh xe đạp, ngẩng đầu cười với bọn họ: “Mẹ, con ngã có đẹp hay không?”



Lâm Lam tranh thủ thời gian nhấc thằng bé lên, “Đẹp, không trúng răng cửa chứ?”



Tam Vượng: “…Không có mọc ra đây này.” Gần nhất nó mất mấy viên răng cửa, mở miệng là gió lọt vào.



Mạch Tuệ tranh thủ thời gian nhìn xe đạp, khoa trương nói: “Ai nha, cong đầu xe rồi.”



Tam Vượng dọa đến vội vàng nhìn.



Lâm Lam cười nói: “Không có đâu, đừng hù em.”



Đại Vượng đuổi theo, nhìn Tam Vượng ngã thành như vậy, nhịn không cười đuôi lông mày lại hung ác nheo một cái, chủ động nhận xe đạp, đem cổ xe bị lệch chỉnh ngay ngắn, sau đó đẩy mạnh cánh cửa nhà.



Tam Vượng hưng phấn mà nói ngọn nguồn mình có thể đạp xe, còn để chỉ chị và anh hai học cùng mình.



Mạch Tuệ: “Cái đít vểnh lên, khó coi lắm?”



Tam Vượng: “Anh cả đạp mới vểnh đít đâu, đạp xe rõ ràng đít hướng xuống dưới, như thế nào sẽ vểnh lên?”



Bảo bảo hiếu kỳ Tiểu Vượng lại bắt đầu bắt chước động tác của anh cả anh ba xem đít ai vểnh hơn.



Lâm Lam đều bị bọn nhỏ chọc cười chết rồi, ngày hôm nay cười so với hôm khác nhiều.



Nhị Vượng hô từ trong phòng: “Ăn cơm thôi…, xương sườn thật thơm!”



“Gạo nếp xương sườn!” Tam Vượng hô to một tiếng liền chạy vào trong nhà, trong miệng còn nói một câu, “Xảo quyệt nhất đức có cái quỷ gì tâm địa ~~”



Tiểu Vượng uốn nắn nó: “Gạo nếp xương sườn, xảo quyệt đức nhất.”



Những người khác liền cười.



Giày vò đến 6:30 cả nhà mới ngồi vây quanh bàn cơm.



Gạo nếp chưng xương sườn, đã có gạo nếp trong veo, lại có mùi thịt xương sườn, đầu lưỡi cuốn một cái, miếng thịt liền từ trên xương rơi xuống, nhai một chút mùi thịt nồng đậm no nước, mút cốt tủy bên trong xương cốt, cái kia thật thơm.



Nếm qua thịt, đem gạo nếp dư thừa trộn lẫn với nấm, mọi người hai thìa chia nhau ăn hết, ăn vào trong miệng mềm mại hương vị ngọt ngào, miệng đầy vị ngọt.



“Gạo nếp ăn thật ngon ah.”



Lần đầu tiên ăn gạo nếp, cho bọn nhỏ ấn tượng rất sâu, đều ăn no đấy, nguyên một đám tươi cười rạng rỡ.



Tam Vượng: “Nhật ký ngày mai con muốn viết gạo nếp chưng xương sườn, mọi người đừng tranh với em.”



Hôm nay bởi vì vừa đi xem náo nhiệt vừa đi xe đạp, Tam Vượng và Đại Vượng còn chưa ghi nhật ký trong ngày.



Hàn Thanh Bình bảo bọn nhỏ ghi nhật ký mỗi ngày, đem chuyện thú vị trong ngày ghi nhớ, số lượng từ không ít hơn 100 chữ.



Những đứa trẻ khác mỗi ngày ngoại trừ đến trường liền ăn cơm đi ngủ hoặc là cãi nhau với người nhà, hoặc em trai em gái đái dầm, bị đánh, đến trường muộn bị phê bình các loại…, cũng không có việc gì thú vị.



Đứng đầu đúng là hoạt động tuyên truyền trong thôn.



Mạch Tuệ và Nhị Vượng sáng tác văn chưa bao giờ sầu muộn, mỗi ngày đều có việc mới.



Có thể là mở radio tiết mục khác nhau, hoặc là chạy buổi sáng có cảm ngộ gì, không phải thì là ai phạm lỗi bị đánh, ai lại gây ra chuyện trẻ con gì, quan trọng là mẹ làm món ngon gì, nói lời thú vị gì, bộ dáng Cục trưởng Hàn hôm nay lộ ra một nụ cười hoặc là mua cho vợ anh món gì,…



Nhiều tư liệu sống bày ra nhu vậy, bọn nhỏ tùy tiện chọn một chút có thể ghi được rất nhiều chữ.



Nhưng mà Tam Vượng và Đại Vượng lại buồn rầu bạc đầu.



Hai người còn thường xuyên mưu toan nhìn xem người khác viết cái gì, hoặc là Đại Vượng ghi Tam Vượng ngu ngốc, Tam Vượng ghi Đại Vượng bị đánh.



Dù sao việc Tiểu Vượng thổi kèn hamonica cùng với mắt kính phản quang có màu xanh, Tam Vượng đã viết rất nhiều ngày.



Hôm nay rút cục có thể đổi cái chủ đề: gạo nếp xương sườn.



Đại Vượng rất chân thành nói: “Con sẽ ghi xảo quyệt nhất đức cưỡi xe đạp ngã sấp.”



Tất cả mọi người cười rộ lên.



Tam Vượng cũng vui vẻ, “Ngày mai con cũng ghi cái này, con…” Đến lúc đó đổi người thành anh hai, hắc hắc.



Đợi bọn nhỏ viết xong bài tập vệ sinh cá nhân xong, lúc lên giường đã muộn.



Lâm Lam cũng không có nhắc việc của Chị cả Hàn, Hàn Kim Ngọc và Tôn Yến Võ, việc bọn họ đánh nhau cô cũng lười nói với Hàn Thanh Tùng.



Những chuyện này đối với cô không phải công việc, chẳng muốn chiếm dụng thời gian của mình.



Cô muốn nói việc của Đại Vượng với Hàn Thanh Tùng.



“Thao tác của thằng bé lưu loát làm cho em giật mình, cảm giác không luyện vài năm đều không luyện được như vậy đâu… Nhưng mà Đại Vượng nói nó không có mở khóa trộm đồ đạc, điểm ấy em tin đấy.” Lâm Lam đem chuyện mở khóa miêu tả sinh động như thật với anh.



Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Tin.”



Lâm Lam chống lồng ngực anh ngồi dậy, “Thực tin?”



Hàn Thanh Tùng nhìn cô: “Thật sự.”



Lâm Lam cười rộ lên, “Cái này mới đúng, chúng ta phải tin con. Nhưng mà anh vẫn cần lặng lẽ điều tra thêm, vạn nhất có chuyện gì đấy.”



Hàn Thanh Tùng ừ một tiếng, ôm cô: “Đi ngủ sớm một chút a.”



Lâm Lam lập tức gối lên cánh tay anh, cố ý phát ra tiếng hô, đợi lúc Hàn Thanh Tùng hôn cô, cô bắt đầu trốn, “Không phải nói đi ngủ sớm một chút nha, đừng lộn xộn.” Nói xong đã nhịn không được cười rộ lên.



Hàn Thanh Tùng đem chăn màn kéo một cái, trực tiếp che phủ hai người.



Lâm Lam: “Không được, nhanh lấy ra… Nghĩ tới thằng nhóc Tam Vượng kia em lại không ngủ được.”



Thằng nhóc Tam Vượng phá phách, thường xuyên dùng chăn trùm lên người khác một vòng, sau đó đánh rắm ở trong chăn, Lâm Lam và Nhị Vượng đều bị ám ảnh cả rồi.



Hàn Thanh Tùng dù sao cũng không phải là người thích ầm ĩ, đem hai người lộ ra, sàng chọn một chút đem việc làm gần đây của anh và Đại Vượng nói cho cô nghe.



Lâm Lam nghe được rất là kinh hãi, “Lúc này còn có xã hội đen? Không phải đều bị lật đổ sao?”



Nghe nói lúc ấy Lâm gia đồn có hai tên thổ phỉ bị xử bắn.



Hàn Thanh Tùng nói: “Không có, những tên này đều là kẻ cắp vặt, không có vấn đề gì.”



Là một vài thanh niên không làm việc đàng hoàng không có công việc lại không muốn về nông thôn trồng trọt, nên liêu lỏng như vậy.



Lâm Lam nói: “Nhưng mà vẫn phải để ý. Dù sao thời đại khác nhau đều có người tài ba, khi đó bị xử bắn rồi, thời điểm lúc này cũng đã lớn lên.”



Dựa theo hiểu biết của cô, đợi cải cách những năm tám mươi, trị an lại hỗn loạn lên, cướp đường có là cái gì, trộm cắp cướp bóc đấy, ở nông thôn rất loạn.



Trong đó có một ít là lúc ở năm 1970 rảnh tay luyện tập, không có cơ hội thi triển, đến lúc hoàn cảnh xã hội buông lỏng thì bắt đầu, bọn chúng làm trị an thêm trầm trọng.



Hàn Thanh Tùng vuốt ve đầu vai mượt mà của cô, “Đi, để cho bọn chỉnh đốn một chút, rồi cùng loại bỏ.”